Huyền Giới Chi Môn

Chương 1266: Động Thiên Phúc Địa (2)



Nếu vậy, uy danh của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc tất nhiên có thể lại một lần nữa tăng mạnh, thậm chí đạt được cảnh giới đứng đầu vạn tộc Thiên Hà năm đó.

Những người khác đều gật đầu.

Liên tục đẩy lùi đại quân Thiên Đình, uy danh của liên minh Di Thiên đã vượt qua liên minh ba tộc ban đầu.

- Nếu tất cả mọi người tán thành, vậy lập tức bắt tay vào tiến hành công việc.

Thạch Mục nói.

- Vâng!

Mọi người tại đây đáp ứng một tiếng.

Thời gian kế tiếp, mọi người lại thương thảo chi tiết một chút xem nên phát ra hiệu triệu thế nào. Sau khi kết thúc đàm phán, từng người tản đi.

Lục Quỳ Chung tất nhiên đã chuẩn bị nơi ở cho mọi người từ sớm.

- Lục tộc trưởng, không biết trong quý tộc có thể có chỗ nào thích hợp bế quan tu luyện hay không?

Lục Quỳ Chung đang muốn an bài cho Thạch Mục nơi ở, Thạch Mục chợt mở miệng hỏi.

Liên tục trải qua các trận chiến đấu kịch liệt, Thiên Đình chắc hẳn cũng biết thực lực của liên minh Di Thiên, tạm thời sẽ không tùy tiện tấn công. Hắn không dự định lãng phí bất kỳ thời gian nào.

- A? Thạch minh chủ cần bế quan sao? Vậy có thể ở trong phủ của tộc trưởng ta đây. Bên trong phủ có một chỗ động phủ, bên trong có trận pháp gia tăng, linh lực sung túc, vô cùng thích hợp để bế quan tu luyện.

Lục Quỳ Chung hơi ngẩn ra, lập tức lập tức mở miệng nói.

Lúc này đại trưởng lão còn chưa có bỏ đi. Vừa nghe được lời nói này, hắn lập tức đã đi tới.

- Đã là phủ đệ của tộc trưởng, ta sao có thể nào làm chim cưu chiếm tổ chim thước được? Có còn địa phương nào khác có thể dùng hay không? Hoàn cảnh âm u tĩnh mịch một chút, không có người ngoài làm phiền thì càng tốt hơn. Tốt nhất là nơi có nguyên khí thuộc tính thủy nồng đậm.

Thạch Mục nói.

Hắn dự định bắt đầu tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công bát chuyển. Hắn đã lưu lại hồi lâu, phải bắt đầu động thủ tu luyện.

Triệu Tiển xuất hiện, cũng cho hắn một ít áp lực.

Hai người mặc dù không có giao đấu, chỉ có điều Thạch Mục cảm giác được, Triệu Tiển đã bắt đầu tu luyện bát chuyển.

Phải biết rằng, Cửu Chuyển Huyền Công chỉ có một người có thể tu thành cuối cùng. Triệu Tiển thân là người của Thiên Đình, tài nguyên phong phú hơn so với hắn rất nhiều. Nếu như bị đối phương giành trước luyện thành Cửu Chuyển Huyền Công, vậy thì không xong.

- Chỗ có hơi nước nồng đậm?

Lục Quỳ Chung nghe vậy ngẩn ra, chân mày hơi nhíu lại, rơi vào trong trầm tư.

- Thạch Đầu, ngươi tại sao lại bế quan? Ngươi vừa bế quan ta lại muốn buồn chán muốn chết.

Thải Nhi nghe được đối thoại của hai người, từ giữa không trung trở xuống trên vai Thạch Mục, có chút không vui nói.

- Gia hỏa này, vừa rồi đã bay qua phạm vi ngàn dặm của Bàn Quy Tộc một lần? Nơi nào có thiên tài địa bảo gì, ngươi chỉ sợ đã sớm tìm hiểu rõ ràng. Ngươi sẽ không có chuyện gì làm sao? Chỉ sợ ta còn phải nhắc nhở Lục tộc trưởng một chút, đề phòng quỷ tham ăn nhà ngươi.

Thạch Mục cười mắng.

- Thạch Đầu, ta rốt cuộc có phải là linh sủng của ngươi hay không? Hoàn toàn không suy nghĩ cho ta gì cả!

Thải Nhi nghe vậy, tức giận đến phồng mặt, cả giận nói.

- Ha ha... trên Vũ Nham Tinh ta đây, phàm là có thiên tài địa bảo gì, Thải Nhi đạo hữu chỉ cần có thể tìm được, ăn hết một mình. Không đủ tới trong tộc tìm ta, ta nhất định sẽ khoản đãi.

Lục Quỳ Chung sang sảng cười to nói.

- Thạch Đầu, thấy không, tộc trưởng người ta khí thế bao nhiêu. Dáng vẻ này của ngươi, còn làm minh chủ...

Thải Nhi có chút bất mãn chế nhạo nói.

Thạch Mục chỉ mỉm cười, nhưng cũng không quá lưu ý.

- Thạch minh chủ, lại nói tiếp trong tộc của ta vừa lúc có một chỗ Động Thiên Phúc Địa, thích hợp cho ngươi sử dụng bế quan.

Trên mặt Lục Quỳ Chung lộ ra dáng vẻ tươi cười, mở miệng nói.

- A? Ở nơi nào?

Thần sắc Thạch Mục chấn động, hỏi.

- Từ đây đi hơn vạn dặm về hướng tây, có một chỗ dãy núi Vĩnh Hàn. Nơi đó có một tòa Bách U Cốc. Trong cốc núi xanh nước mắt. Nguyên khí thuộc tính thủy đặc biệt nồng đậm vượt xa bên ngoài gấp trăm lần. Đó chính là một chỗ thiên nhiên bảo địa. Ta từng cho người đi tới đó tra xét, phát hiện ở đáy cốc có một cửa Linh Tuyền thuộc tính thủy. Bởi vì tộc ta tu luyện đều là công pháp thuộc tính thổ, cho nên Linh Tuyền này đối với chúng ta vô dụng. Bởi vậy ta đã phái người phong ấn nó lại. Nơi đó hẳn là có thể thỏa mãn yêu cầu của Thạch minh chủ ngươi. Chỉ có điều ở đó chính là một chỗ hoang cốc không người hỏi thăm. Nếu không ta cho người đi tới đó trước quét dọn một phen, sau đó xây dựng một động phủ cho minh chủ?

Lục Quỳ Chung nói.

- Có Linh Tuyền? Quá tốt, lại nơi đó đi. Về phần xây dựng động phủ thì càng không cần. Chỉ cần có một nơi là được.

Thạch Mục nghe vậy vui vẻ, vừa cười vừa nói.

Sau khi Lục Quỳ Chung nghe xong, cũng không kiên trì nữa. Cổ tay hắn vừa chuyển, lấy ra một khối ngọc giản màu trắng và một tấm lệnh bài, đưa cho Thạch Mục.

- Đây là ngọc giản địa đồ ở đso, còn có lệnh bài cấm chế trận pháp.

Lục Quỳ Chung nói xong, đưa hai vật tới.

- Được rồi. Chuyện liên minh lại giao cho tộc trưởng và Đại trưởng lão. Có chuyện gì sử dụng bàn trận này liên hệ với ta.

Thạch Mục nhận lấy, lại lấy ra hai bàn trận màu trắng, giao cho Lục Quỳ Chung và đại trưởng lão.

- Minh chủ yên tâm!

Lục Quỳ Chung lập tức nghiêm mặt nói.

Đại trưởng lão cũng trịnh trọng gật đầu.

- Vậy làm phiền hai vị.

Thạch Mục cười, đánh tiếng chào hai người, sau đó liền dẫn Thải Nhi bay thẳng về phía chân trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.