Nếu như ngay cả tộc trưởng tín vật đều đã thất lạc vào tay người khác, vậy Triệu Dận là tộc trưởng, sợ là dữ nhiều lành ít rồi, tình cảnh những tên Thần cảnh cường giả chỉ sợ cũng khó mà nói rồi.
- Thiên Đình đại quân xem ra phải bị kềm chế ở Vũ Nham tinh, hay là nơi này còn có một chi đại quân nào khác xâm nhập Chu Tước tinh?
Thạch Mục hỏi.
- Nói ra thật xấu hổ, thật ra bọn họ nhân số cũng không quá nhiều, nhưng cầm đầu lại là Đệ Bát Tiên Tướng Hỏa Đồ. Người này đạo pháp thông thiên, trong tộc không có tộc trưởng thống soái, cộng thêm vài vịThần cảnh mất tích, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào ngăn cản... Thánh nữ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tạm lĩnh chức tộc trưởng, dẫn mọi người phản kháng, nhưng vẫn như cũ không thể làm gì được, không bao lâu liền bị bọn họ đánh vào Phượng Dực thành... Thẳng đến khi Phượng Minh cốc cũng bị công phá, trong tộc đã không hưng dậy nổi bất kỳ lòng phản kháng nào, nhóm lớn tinh anh trốn đi, ta cũng vào lúc đó lạc đường với Thánh nữ bọn họ.
Triệu Chu Minh mặt lộ vẻ trầm thống, tiếp tục nói.
- Vậy các ngươi tự biết không địch nổi, vì cái gì không phái người đi cầu viện? Dù sao Địa Long tộc cũng là đồng minh của các ngươi, ngoài ra, còn có nhiều chủng tộc trung và nhỏ như vậy, cộng hết lại cũng là một cổ hợp lực không nhỏ.
Thạch Mục hỏi.
- Thật ra lúc Chu Tước tinh bị công phá, chúng ta liền ngay lập tức phái người cầu viện rồi. Có lẽ là bởi vì liên minh nay không bằng xưa, quân tâm đã tan rã, cũng không hề nhận được quá nhiều sự đáp lại, phần lớn như đá chìm đáy biển rồi.
Triệu Chu Minh thở dài một hơi nói.
- Chỗ này cự ly Phượng Dực thành và Phượng Minh cốc đều không quá xa, các ngươi ở tại chỗ này, đích thực quá nguy hiểm rồi.
Thạch Mục như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nói.
- Cái này chúng tôi cũng biết, chúng tôi chẳng qua là tạm lánh ở chỗ này, vốn định thông qua một số con đường liên hệ Địa Long tộc, đáng tiếc chậm chạp không có được sự đáp lại.
Triệu Chu Minh nói.
- Theo ý ta, thay vì các ngươi tiếp tục ở tại chỗ này chờ đợi viện binh, chi bằng tạm thời ly khai Chu Tước tinh, đi Vũ Nham tinh. Giờ này chỗ ấy hội tụ phần lớn thế lực của Thiên Hà tinh vực, tương đối an toàn một chút, ít hôm nữa chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, một lần nữa đoạt lại Chu Tước tinh.
Thạch Mục thần sắc ngưng trọng nói.
- Được thôi, xin nghe lời của Thạch tộc trưởng.
Triệu Chu Minh trầm tư một lát, gật đầu nói.
- Muốn rút lui ra khỏi Chu Tước tinh, ha ha, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho phép loại chuyện như vậy xảy ra sao?
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên.
Hơn trăm trượng bên ngoài, hư không nhoáng lên một cái, một bóng người màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện.
Thạch Mục và Triệu Chu Minh cùng mọi người vội vàng theo tiếng kêu nhìn lại.
Người này một thân Hồng Y, xem ra tuổi tác chỉ chừng hai mươi, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, trên đầu đội ngũ sắc hoa quan, xem ra chẳng giống cái quái gì cả.
Nhưng mà, Thạch Mục vừa nhìn thấy người nọ, đồng tử lập tức co rụt lại, một cổ cảm giác sợ run giống như con mồi bị để mắt tới nổi lên trong lòng.
Cái người này cấp cho hắn cảm giác, so sánh với Nam Cung Cảnh, Bì Lô còn nguy hiểm hơn.
Trong lòng Thạch Mục theo bản năng lóe lên một cái tên Thiên Đình Đệ Bát Tiên Tướng “Hỏa Đồ”.
- Các ngươi muốn sống cũng không phải là không thể được, giao Niết Phượng diễm ra đây, bổn tọa lập tức liền rời khỏi nơi này, nếu không ngày hôm nay, Thiên Phượng tộc sẽ hoàn toàn bị xoá tên ở tại Thiên Hà tinh vực.
Hỏa Đồ lạnh lùng nói.
Thạch Mục thời khắc này đã bình tĩnh trở lại, khẽ nhíu mày.
Triệu Chu Minh sắc mặt lại biến đổi, lập tức cắn răng một cái, lộ ra thần sắc quyết tuyệt.
Những Thiên Phượng tộc nhân khác ở phụ cận thấy được Hỏa Đồ, tất cả đều kinh hãi, từ rất xa bay tránh qua người này, phi thân đáp xuống phía sau lưng Triệu Chu Minh và Thạch Mục.
Vào thời khắc này, bên cạnh Hỏa Đồ bóng người chớp lên lia lịa, xuất hiện thêm hai người.
Trên mặt Thạch Mục lần nữa biến sắc, hai người này rõ ràng là Bạch Hồng và Bạch Phi.
Hai người thấy được Thạch Mục, liếc nhau, dường như chẳng hề kinh ngạc gì cả.
Thạch Mục khẽ nhíu mày, ý niệm trong lòng lóe lên như điện, trong mắt hiện lên một chút ngộ hiểu thì ra là vậy.
- Bạch Phi, xem ra ngươi và Bạch Hồng đã phản bội Di Thiên Cự Viên tộc, đầu phục Thiên Đình rồi.
Hắn tiến lên trước một bước, chậm rãi mở miệng nói, thanh âm có chút lạnh như băng.
- Hừ, ngươi biết cái gì? Ta làm như vậy, tất cả đều là vì Di Thiên Cự Viên tộc! Thiên Đình thực lực cường đại, sớm hay muộn có một ngày sẽ nhất thống tất cả tinh vực, mọi hành vi của ngươi không khác châu chấu đá xe, sẽ mang Di Thiên Cự Viên tộc vào vực sâu hủy diệt! Đầu phục Thiên Đình mới là đường ra duy nhất của Di Thiên Cự Viên tộc.
Bạch Phi thần tình có chút phức tạp, lên tiếng nói.
- Ngàn năm trước đại chiến, Thiên Đình giết Di Thiên Cự Viên tộc ta bao nhiêu đồng bào, những chuyện này ngươi đều đã quên rồi sao?
Thạch Mục lạnh lùng nói.
Bạch Phi khóe miệng hé phân nửa, vốn muốn nói gì đó nữa, kết quả nghe được lời ấy thân thể chấn động, nhất thời nói không ra lời.
Năm đó đại chiến hắn tự mình trải qua, vô số Di Thiên Cự Viên tộc nhân bị người của Thiên Đình đánh chết, trong đó không thiếu thân nhân bằng hữu của hắn, loại huyết cừu này há là nói quên liền sẽ quên hay sao.
Vào thời khắc này, một cái nhìn lạnh như băng nhìn lại, chính là của Hỏa Đồ kia.
Bạch Phi trong lòng rúng động, lập tức nói:
- Sự tình trước kia ai đúng ai sai, chúng tôi không thể nói, hiện tại quan trọng nhất chính là để cho Di Thiên Cự Viên tộc ta tiếp tục truyền thừa.
Thạch Mục cười lạnh một tiếng, không tiếp tục dây dưa trong vấn đề này, chợt chuyển đề tài câu chuyện, hỏi một vấn đề khác:
- Người của thiên đình thuận lợi dẹp xong Chu Tước tinh như vậy, ngươi ở bên trong chuyện này lập công không nhỏ chứ, vừa rồi Triệu Chu Minh trưởng lão nói, Triệu Dận tộc trưởng đã từng nhận được một bức mật thư, lúc này mới rời khỏi Chu Tước tinh, người viết phong mật thư đó, chính là ngươi phải không?
Bạch Phi hơi biến sắc mặt, nhưng mà không có phủ nhận.