Mười hai hỏa diễm cự nhân không hề ngừng lại, tiếp tục há miệng phun ra đám hỏa diễm minh hoàng, nhưng lần này không hình thành lưỡi đao lửa nữa, mà mười hai cột lửa này dung hợp với nhau, hình thành biển lửa màu vàng sáng, bao phủ Hỏa Đồ ở bên trong.
Ầm ầm ầm!
Chung quanh không gian phát ra tiếng trầm đục cực lớn, từng luồng từng luồng sức mạnh không gian quét tới, bắt đầu đè ép Hỏa Đồ, không cho hắn có cơ hội chạy thoát.
Hỏa Đồ liên tục gào thét, hắn muốn bay đi trốn tránh nhưng sức mạnh không gian chung quanh quá mức khổng lồ, cho dù là hắn cũng không thể ngăn cản được chút nào, dường như cả người hắn đều rơi vào sâu trong vũng bùn, ngay cả việc hoạt động thân thể cũng đã vô cùng khó khăn.
Đã đến nước này rồi, trong lòng của Hỏa Đồ dâng lên một tia tuyệt vọng, thế nhưng hắn gạt phắt đi nhanh chóng, Hỏa Đồ hét lớn thành tiếng, bộc phát kim quang chói lọi, mở lĩnh vực hỏa diễm của mình ra, ngăn cản Hạo Thiên Thánh Diễm ở chung quanh.
Mười hai hỏa diễm cực nhân tiếp tục phun ra Hạo Thiên Thánh Diễm, biển lửa màu vàng sáng càng ngày càng chói mắt, nó xoay tròn cực nhanh, ngưng tụ thành từng thanh hỏa kiếm cực lớn, ngoài ra còn có quả cầu lửa, mọi thứ đều đập vào lĩnh vực của Hỏa Đồ.
Nếu như đây là Hạo Thiên Thánh Diễm bình thường, tất nhiên nó sẽ không thể uy hiếp lĩnh vực của Hỏa Đồ được dù chỉ mảy may, nhưng bởi vì hắn đang ở trong Thập Nhị Đô Thiên Huyền Hỏa Trận, uy lực của Hạo Thiên Thanh Diễm tăng mạnh, khiến cho lĩnh vực do Hỏa Đồ mở ra run rẩy không ngừng.
Sắc mặt Hỏa Đồ ngày càng khó coi, nhưng hắn cũng không biết làm sao.
Uy lực Thập Nhị Đô Thiên Huyền Hỏa Trận lợi hại quá mức, công kích vọt tới từ bốn phương tám hướng.
Nếu chỉ có công kích bằng hỏa diễm đơn thuần thì hắn còn có thể ngăn cản một chút, thế nhưng chung quanh còn có một luồng nhiệt đang thẩm thấu vào trong cơ thể Hỏa Đồ, làm bốc hơi tinh huyết của hắn, mà lĩnh vực lại không thể ngăn chặn hoàn toàn luồng nhiệt này được.
Hỏa Đồ vắt kiệt sức khống chế lĩnh vực ngăn cản, trong nội tâm dần dần trầm xuống.
Thời gian cứ thế trôi qua, lĩnh vực Hỏa Đồ ngày càng thu nhỏ lại dưới sự công kích che trời lấp đất ở chung quanh.
Ban đầu lĩnh vực có chu vi ba mươi mấy trượng, giảm bớt dần xuống còn hai mươi trượng, mười lăm trượng, mười trượng, tám trượng...
Mặt Hỏa Đồ đỏ như máu, làn da trên cơ thể đã khô quắt, giống như tất cả tinh huyết trong cơ thể hắn đều bị ép khô, chỉ còn một túi da rỗng tuếch.
Hắn há miệng thở dốc, vẻ tuyệt vọng đọng lại trên khóe mắt.
Vào thời khắc này, bóng người lóe lên ở hư không gần đó, chính là thân ảnh của một thanh niên, không ai khác ngoài Thạch Mục, ánh mắt nhìn Hỏa Đồ có chút thương cảm.
Hắn vươn tay, lòng bàn tay phun ra kim quang chói mắt, Phiên Thiên Côn bỗng nhiên xuất hiện.
- Ngươi đã là Tiên Tướng Thiên Đình, uy trấn một phương, nếu như chết bởi vì bị luyện hóa thì cũng khiến cho người khác tiếc nuối, ta sẽ tiễn ngươi đi một đoạn vậy.
Giọng điệu Thạch Mục nhẹ nhàng thản nhiên.
Hắn vừa nói xong, kim quang xung quanh Phiên Thiên Côn chói sáng, côn biến lớn gấp mười lần chỉ trong nháy mắt, hóa thành một cây gậy màu vàng cực lớn, từng vòng gợn sóng pháp tắc màu vàng hiển hiện chung quang Phiên Thiên Công.
Một tiếng ầm vang lên!
Phiên Thiên Côn hóa thành côn ảnh thô to màu vàng, mang theo uy thế vô tận đánh vào lĩnh vực của Hỏa Đồ.
Lĩnh vực quanh người Hỏa Đồ đã rung độc lắc lư kịch liệt, hiện ra rất nhiều vết nứt, nhưng không vỡ vụn ngay lập tức.
Thạch Mục nhướng mày, hét to, thân thể xoay tròn, tay huy động Phiên Thiên Côn lần nữa.
Vù vù!
Côn ảnh màu vàng thô to đập xuống lịnh vực mấy lần mới khiến cho lĩnh vực vỡ vụn hoàn toàn.
Kim quang tiêu tán, một quang cầu hình trứng màu trắng cao hơn người xuất hiện, chính là Cửu Thiên Huyền Cương Tráo của Hỏa Đồ.
Giờ phút này, Hỏa Đồ đang đứng ở bên trong nhìn Thạch Mục, tuy rằng da thịt tiều tụy nhưng khóe miệng lại cong lên thành một nụ cười lạnh.
- Hắc hắc! Ta hiểu mà, Thạch Mục, bây giờ chân khí của ngươi không đủ nên không thể chèo chống cho đại trận này tiếp tục vận chuyển, vì thế ngươi mới tiêu diệt ta vội vàng như thế, nhưng ngươi đừng mơ tưởng nữa!
Hỏa Đồ liên tục cười lạnh, miệng nói lẩm bẩm, tường luồng sáng trắng bay ra từ trong tay hắn, dung nhập vào quang cầu bạch sắc.
Cửu Thiên Huyền Cương Tráo được củng cố hơn trước, phát ra bạch quang rạng rỡ.
Sắc mặt Thạch Mục trầm xuống.
Giống như lời Hỏa Đồ vừa nói, hiện tại chân khí của hắn đã thấy đáy rồi, không thể chèo chống cho đại trận tiếp tục vận chuyển được.
Nhưng mà...
Thạch Mục ngẩng đầu, kim quang lóe lên trong đáy mắt, miệng nói lẩm bẩm.
Thân thể hắn bộc phát hào quang sáng trắng, ánh sáng chói mắt bao phủ lấy thân thể hắn, tiếng gào to trầm thấp truyền ra từ bên trong.
Giữa bạch quang, thân thể của hắn phình to cực nhanh, làn da mọc ra bộ lông màu trắng, từng khối cơ bắp rắn chắc xuất hiện, hoàn thành biến thân thành Cự Viên trong nháy mắt, hóa thành một con Cự Viên màu trắng cao nghìn trượng.
Chẳng qua con Cự Viên này đã không giống với trước kia, trên cổ mọc ra thêm một cái đầu đỏ thẫm, dưới xương sườn xuất hiện thêm hai cánh tay đầy tráng kiện.
Số lượng phù văn màu bạc bên ngoài cơ thể Cự Viên đã nhiều gấp mấy lần trước kia, hình thành từng miếng vảy cực lớn, tản mát ra uy áp khiến người ta run rẩy, giống như thân thể của Ma Thần.
Giờ phút này, Phiên Thiên Côn đã trở thành một cây gậy cao nghìn trượng khuếch tán kim quang, vô số phù văn màu vàng xuất hiện trong luồng hào quang này.
Bên trong Cửu Thiên Huyền Cương Tráo, Hỏa Đồ vừa thấy cảnh này thì đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ, vội vã đặt hai tay lên vòng bảo hộ, rót hết số chân khí còn sót lại vào trong Cương Tráo.
Vòng bảo hộ màu trắng lập tức tăng thêm gần phân nửa.
Cự Viên màu trắng gầm nhẹ, tay vung Phiên Thiên Côn lên rồi đập xuống, đánh vào Cửu Thiên Huyền Cương Tráo bao quang người Hỏa Đồ.
Phiên Thiên Côn vừa vung lên, tạo thành một vết cắt cực lớn trong biển lửa, một phân thành hai.
Rắc rắc!
Bí thuật Tiên giới cực kỳ chắc chắn, hầu như không thể xuyên thủng kia đã xuất hiện từng vết rạn nứt, sau đó vỡ vụn thành từng khúc.
Phiên Thiên Côn vẫn không ngừng lại, kim quang che mất thân thể Hỏa Đồ.
Thân côn còn chưa đến, kình khí kinh khủng đã đập vỡ Hỏa Đồ vốn dĩ bị thương chồng chất từ trước, một tiếng phụp vang lên, thần hồn không thể chạy thoát, biến thành một viên bi cực nhỏ.