Huyền Giới Chi Môn

Chương 1442: Đưa thức ăn (2)



Một tiếng động chói tai vang lên.

Khi còn cách Ân Phá mười mấy trượng, kiếm phong đảo qua phía trên vai, cùng với tàn kiếm của Thân Ngoại Hóa Thân Thạch Mục, va chạm.

Khóe mắt Thạch Mục khẽ động, đã thấy một ánh sáng màu xanh lục từ bên hông chợt tập kích tới. Trường côn trong tay đánh tới.

Chợt thấy ánh sáng màu lục kia đột nhiên chuyển một cái, giống như linh xà cuốn qua, trói chặt lấy Thạch Mục Phiên Thiên Côn, cùng hắn giằng co.

Ánh mắt Thạch Mục theo ánh sáng màu xanh lục quét tới, chỉ thấy một mảnh vải, chính là ống tay áo của Trầm Ngư.

Hai mắt Trầm Ngư nheo lại, ống tay áo run lên. Một lực đạo cực lớn hoàn toàn không phù hợp với hình dáng nhu nhược của nàng, giống như dời núi lấp biển tràn tới.

Phiên Thiên Côn trong tay Thạch Mục nhất thời nâng về phía trước, gần như tuột tay ra.

Hắn thuận thế nhấc tay lên, kéo Phiên Thiên Côn về phía trong lòng. Dưới tác dụng của một lực mạnh kéo lại, ngược lại khiến Trầm Ngư đang ở tại chỗ, bay về phía hắn.

Ánh mắt Thạch Mục ngưng trọng. Tay khác sao? Hắn nắm chặt quyền, phía trên dâng lên một tầng ánh sáng màu vàng, đánh về phía Trầm Ngư.

Sắc mặt Trầm Ngư vốn tái nhợt, ngược lại cũng nhìn không ra vẻ kinh hoàng nào. Một nắm đấm thanh tú trắng nõn từ trong tay áo lộ ra, đánh về phía đầu nắm tay của Thạch Mục.

Chỉ thấy trong hai mắt nàng bỗng nhiên có ánh sáng màu xanh lục lóe lên. Cả cánh tay đều biến thành màu xanh lục óng ánh. Nắm đấm thoạt nhìn cũng giống như biến thành phỉ thúy.

- Ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên.

Một mảnh ánh sáng màu xanh lục ầm ầm vỡ vụn ra. Vô số thứ giống như bột phấn màu xanh lục theo đó phân tán ra bốn phía.

Thạch Mục tập trung nhìn vào, lại phát hiện là toàn bộ cánh tay Trầm Ngư, kể cả ống tay áo đều vỡ vụn ra.

Nhưng trong miệng mũi hút vào loại bột phấn màu xanh lục này. Bất chợt hắn cảm thấy ý nghĩ trở nên ảm đạm, ánh mắt cũng biến thành hoảng hốt.

Thạch Mục chỉ cảm thấy trước mắt có một cái bóng xanh thổi qua, lại đột nhiên hoa lên một cái, từ đó chia ra làm bốn, biến thành bốn bóng xanh, tập kích về phía hắn.

Những bóng xanh này lay động một hồi, từ bốn phương hướng tập kích về phía hắn.

Thạch Mục lắc mạnh đầu. Trong hai mắt hắn có ánh sáng màu vàng lộ ra. Thần thông Linh Mục chợt phát động.

Dưới ánh sáng màu vàng chiếu rọi, cảm giác mơ màng của Thạch Mục trước đó nhất thời giảm bớt. Cảnh tượng trước mắt một lần nữa trở nên rõ ràng. Nhưng bốn cái bóng xanh này lại không biến mất.

Sau một khắc, Phiên Thiên Côn trong tay Thạch Mục chợt giơ cao lên, vung lên chuyển hướng, giơ quá đỉnh đầu, quét ra một hình cung.

- Ầm ầm ầm.

Một chuỗi những âm thanh trầm đục vang lên. Bốn cái bóng xanh đều vỡ nát, hóa thành một mảnh bụi bặm màu xanh lục, rơi xuống.

Lần này, linh đài Thạch Mục thanh minh, vẫn chưa có cảm giác gì khác thường. Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, đã thấy Trầm Ngư đang đứng ở chỗ này, trên mặt nàng lộ ra ý cười nhìn Thạch Mục. Chỗ cánh tay kia lại hoàn hảo không tổn hao gì, hoàn toàn không thấy có gì đặc biệt.

- Ách...

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm vang lên.

Thạch Mục đưa mắt quét tới, đã thấy hộ thuẫn trước người trưởng lão liên minh cùng Lục Quỳ Chung đã bị ba viên phật châu liên tục đánh trúng cùng một chỗ, vỡ vụn ra. Một viên phật châu xuyên ra hộ thuẫn, đánh trúng vào chỗ mi tâm của hắn, trực tiếp xuyên qua đầu. Ngay cả thần hồn của hắn cũng bị đánh tan.

Lục Quỳ Chung tức giận quát một tiếng, nhảy dựng lên. Búa lớn trong tay hắn đột nhiên phát ra ánh sáng, đánh về phía đầu của Bạch Thủy tăng nhân.

Bạch Thủy tăng nhân lại khép hai bàn tay lại. Phật châu bay ra ngoài đều thu về. Bàn tay hắn khẽ mở ra. Phật châu lại hiện hình dạng chuỗi phật châu. Phía trên có ánh sáng màu vàng lóe ra, đỡ lấy cái búa lớn của Lục Quỳ Chung.

Mà bên kia, Tả Âm với gương mặt âm dương, thanh kiếm đen trắng trong tay lại múa rất nhanh. Từ trong đó bay lượn ra từng đạo ánh sáng đen trắng, ngăn cản tất cả kiếm phong của Triệu Chu Minh. Đồng thời hắn cũng không ngừng đẩy vòng hỏa luân của một gã trưởng lão liên minh Thần Cảnh khác.

- Khụ khụ... Thạch minh chủ, lúc này ngài còn có tâm tư hết nhìn đông tới nhìn tây sao?

Chẳng biết từ lúc nào Trầm Ngư lấy ra một chiếc khăn tay màu xanh lục, nhẹ che miệng, ho khan vài tiếng, nói.

Dứt lời, cổ tay nàng lật một cái, tiện tay ném đi. Chiếc khăn tay màu xanh lục liền bắn ra, ở giữa không lao về phía Thạch Mục.

Thạch Mục cầm trường côn đâm tới, đang muốn đánh tới. Chợt thấy trên chiếc khăn tay kia sáng lên từng đạo phù văn, nhất thời trở nên giống như một lá cờ lớn, cuốn về phía hắn.

Hắn còn chưa kịp đưa côn ra tận, chiếc khăn tay cực lớn này đã cuốn lên Phiên Thiên Côn.

Từng đạo phù văn trên đó nhất thời sáng ngời, giống như sống lại, lan tràn lên, bao bọc lấy toàn thân của Thạch Mục.

Lúc này, trên người Thạch Mục sáng lên ánh sáng màu xanh lục. Lại chính là bột phấn màu xanh lục rơi lả tả ở trên người lúc trước.

Những bột phấn này sau khi bỏ qua phù văn, nhanh chóng kết tinh. Gần như chỉ là trong một hơi thở, lại bao bọc lấy toàn bộ Thạch Mục, biến thành một bức tượng phỉ thúy màu xanh mượt.

Thân hình Trầm Ngư lập tức lóe lên, đi tới bên cạnh Thạch Mục. Một chưởng giơ ra, giữ lấy yết hầu của Thạch Mục.

Nhưng vào lúc này, Thân Ngoại Hóa Thân của Thạch Mục một kiếm tách Ân Phá ra, làm ra bộ dạng muốn vọt về phía Thạch Mục.

Ân Phá cười hắc hắc, tay trái đưa về phía trước tìm kiếm một lần. DẢi dây màu trắng quấn ở trên tay hắn lập tức giống như Linh Xà thè lưỡi, theo thắt lưng hóa thân của Thạch Mục quấn tới, kéo hắn trở về.

Thân hình Trầm Ngư không lớn bằng Thạch Mục. Tuy là giữ cổ họng của Thạch Mục, nhưng bản thân lại nửa treo trên không trung. Trong mắt nàng có một tia ánh sáng màu xanh lục dần dần sáng ngời. Trên mặt đột nhiên hiện ra một tia sát khí dày đặc.

- Minh chủ!

Lục Quỳ Chung cùng Triệu Chu Minh thấy tình hình như vậy, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

- Trầm Ngư, không được hạ sát thủ. Tôn thượng cần hắn...

Ân Phá còn chưa nói hết lời, đã bị một tiếng động rất lớn vang lên, cắt ngang.

Chỉ thấy tầng phỉ thúy màu xanh lục kia đều nổ tung. Toàn thân Thạch Mục lượn lờ ngọn lửa màu vàng, đã từ trong đó vọt ra.

Nhưng thấy bàn tay hắn từ trong khói bụi, chợt lộ ra, khống chế yết hầu của Trầm Ngư.

Người này vô cùng kinh ngạc, trong miệng kêu lên:

- Làm sao có thể...

Còn chưa nói dứt lời, Thạch Mục hoàn toàn không có chút lưu tình, đầu ngón tay bỗng nhiên nắm chặt. Một đoàn ánh lửa từ trong lòng bàn tay hắn đột ngột nổ tung, nhất thời khiến nửa người và đầu Trầm Ngư cùng nổ tung, nát bấy.

- Giết...

Đúng lúc này, bên ngoài Nam Sư Cung cũng vang lên những tiếng la giết rung trời, và tiếngc binh đao va chạm vào nhau, cùng những tiếng nổ vang liên tiếp truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.