Huyền Giới Chi Môn

Chương 1489: Lương Bát Trụ (1)



Kim mang lóe lên trong ánh mắt sáu cự viên nghìn trượng, một cánh tay cầm lấy Phiên Thiên côn, năm cánh tay kia đồng thời nắm chặt hư không.

Năm bàn tay nổi lên năm đoàn huyền hoàng quang mang cực kỳ chói mắt, quang mang thu lại, ngưng tụ thành năm thanh cự chùy, Cự Phủ, cự giản to lớn nhìn như vũ khí hạng nặng vạn cân.

Thạch Mục cảm thụ được lực lượng kích động trong cơ thể, trong lòng dâng lên một cảm giác cổ quái không thể diễn tả.

Sau khi biến thân, lực lượng trong cơ thể hắn dường như lúc này mới hoàn toàn giác tỉnh, từng đợt từng đợt xuất ra ào ạt cùng một lúc, quả thực khác biệt một trời một vực với trạng thái hình người lúc trước.

- Grừ …!

Hắn giơ thẳng lên trời phát ra một tiếng rống to.

Một cổ cự viên khổng lồ bạo phát uy áp từ trên người, kèm theo âm ba đáng sợ, càn quét chung quanh.

Trong phạm vi chung quanh mấy trăm dặm, toàn bộ hư không run rẩy vặn vẹo, từ nơi xa, Lật Thăng và Yên La cũng bị cổ lực lượng này cuốn bay.

Mặc dù không biến thành cự viên vạn trượng thường ngày, nhưng giờ phút này cự viên nghìn trượng huyền hoàng tản ra uy thế hơn xa thường ngày, dường như ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận, có thể hủy thiên diệt địa.

Đế cảm nhận được khí tức của huyền hoàng cự viên, hơi biến sắc mặt, nhưng lập tức liền khôi phục bình tĩnh, trong mắt lướt qua một chút nụ cười giả tạo, nói:

- Hừ! Tiếp theo sau không biết là ai muốn trốn!

Hai tay hắn nâng lên, xoay người vung ra xa, làm một động tác triệu hoán.

Ầm ầm!

Bốn tòa Thiên Môn chung quanh Thiên Đình đột nhiên toát ra một cổ quang mang ngất trời.

Bốn đạo quang trụ to lớn phóng lên cao, ngấm chìm vào mây.

Thạch Mục mắt thấy cảnh này, khẽ nhíu mày, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà khẳng định không phải là chuyện tốt.

Thân hình hắn thoắt cái, liền bắn ra, phóng tới đế.

Vào thời điểm này, trong đầu Thạch Mục chợt nổi lên một cổ huân huân cảm giác muốn say, thân thể lay động một cái.

Trong kinh mạch nổi lên từng tia từng dòng lục sắc tế ty, huyền hoàng chân khí mãnh liệt chợt bắt đầu tiêu tán mở ra.

- Chuyện gì xảy ra?

Thạch Mục kinh hãi, dừng thân hình.

Hắn lập tức phản ứng lại, ánh mắt phiêu đãng nhìn chung quanh, gần như đã không thấy được sương mù xanh biếc.

- Sương mù có cổ quái!

Hắn quát khẽ lên tiếng, lập tức vận chuyển công pháp, bức ra lục sắc tế ty trong cơ thể.

- Không tệ, chính là ta hao tốn mấy ngàn năm khổ tâm luyện chế tiên bệ la thơm, Chân tiên thể cũng không thể miễn dịch. Thơm này cần phải có thời gian nhất định để phát huy công hiệu, nếu không sao ta lại chơi trò mèo vờn chuột với ngươi. Nhưng trò chơi đến đây cũng nên kết thúc!

Đế bật cười ha hả, thân hình đột nhiên xuất hiện trước người Thạch Mục, 12 cánh tay nắm quyền, hung hăng oanh hạ.

Mỗi quyền trên nắm tay đều tản ra một cổ lực pháp tắc, một quyển tới vị trí của Thạch Mục.

Thân thể Thạch Mục phù phiếm, 6 cánh tay vẫn tề động, vung vẩy sáu thanh vũ khí, đón lấy.

Một tiếng nổ kinh thiên cực lớn!

Thạch Mục đại chấn thân thể, lảo đảo lùi lại thật xa, lúc này mới đứng vững.

Thân thể đế cũng nhoáng lên, bị chấn lui hai bước.

Trong mắt hắn lóe lên vẻ hoảng sợ, thân Thạch Mục đã trong túy tiên bệ la thơm, mười thành lực lượng chỉ sợ còn chưa phát huy ra ba thành, lại lợi hại như vậy.

Nếu là đối phương ở vào trạng thái vạn toàn, một kích vừa rồi, hắn lãnh hậu quả gì, chỉ sợ không biết rồi.

Đế quát khẽ một tiếng, mười hai tầng hà quang trên người đồng thời đại thịnh, trong mỗi một tầng hà quang đều hiện ra một loại pháp tắc phù văn, hội tụ trên nắm tay.

12 cánh tay hắn vừa động, lập tức trở nên mơ hồ.

Ầm ầm!

Vô số quyền ảnh các màu bỗng xuất hiện, dầy đặc chi chít đánh tới Thạch Mục.

Thạch Mục điên cuồng vận chuyển chân khí trong cơ thể, toàn lực bức ra lục sắc hương độc trong cơ thể, 6 cánh tay múa may, huyễn hóa ra từng đạo côn ảnh chuy mang, giữ vững cổng vào.

Hơn phân nửa quyền ảnh bị hắn đánh nát, mặc dù có bỏ sót một số quyền ảnh đột phá phòng thủ, đánh vào trên người hắn, chẳng qua chỉ khiến cho thân thể hắn lui về phía sau một bước, không có gì đáng ngại.

Nơi Nam Thiên môn, Thiên Môn cự đại chậm rãi từ dưới đất rút ra, trên hai căn trụ và xà ngang của Thiên Môn đột nhiên nổi lên vô số linh văn, toát ra quang huy ngất trời.

Một tiếng vang thật lớn, Thiên Môn cự đại bất ngờ từ mặt đất rút ra, xà ngang và hai căn trụ đột nhiên chia lìa, biến thành ba căn cự côn.

Uy áp đáng sợ tản ra từ trên ba căn cự côn, mỗi một cây đều không kém Phiên Thiên côn chút nào.

Ba căn trường côn nhoáng lên bắn ra, bay tới đế.

Ba tòa Thiên Môn khác, thời khắc này tình hình cũng giống y như vậy, ba tòa cự đại Thiên Môn biến thành ba căn cự côn, bay tới đế.

12 căn cự đại trường côn màu sắc khác nhau, biến thành 12 đạo quang mang tìm đến trời, tiếng nổ chói tai quanh quẩn giữa không trung, khiến tất cả mọi người hoảng sợ.

Trong nháy mắt, 12 căn cự côn bay vụt tới.

12 bàn tay đế xuất ra nhất chảo, nắm 12 căn trường côn trong tay.

Vù vù!

12 căn trường côn đột nhiên sáng rực lên, hòa lẫn cùng lực pháp tắc trên người đế, hạo hạo đãng đãng đến ép Thạch Mục.

Thạch Mục biến sắc, dưới chân nhất điểm, thân thể bắn ngược ra, đáp xuống từ nơi xa.

Hắn đưa mắt chăm chú nhìn 12 căn trường côn chằm chằm, 12 cây trường côn giống nhau như đúc, kết nối với mặt linh văn cũng tương tự, tuy rằng hơi có kinh ngạc, cũng không kém nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.