Huyền Giới Chi Môn

Chương 1568: Không Gian Thông Đạo (2)



Thạch Mục âm thầm gật đầu, đi tới đầu thuyền đứng chắp tay, nhìn ra xa xa phía trước.

Từng người Cổ Man tộc chọn một phòng, liên tiếp vận công trị thương.

Thanh niên tiêm chủy bị thương rất nặng, vừa lên thuyền lập tức đóng cửa trị thương, còn cô gái che mặt lại đứng ở bên cạnh Cừu Nguyên.

- Tộc trưởng, thời gian còn lại tam tộc chúng ta ước định, dựa theo kế hoạch đã định trước đó, còn một số thứ chưa tìm được...

Cô gái che mặt do dự một chút, môi hơi động truyền âm nói.

- Không sao, tình huống của tộc quần như thế này, không thể nào tầm bảo được nữa. Hơn nữa Thạch Mục đạo hữu có đại ân cứu mạng đối với tộc ta, nếu hắn vội vã muốn tìm cửa vào, dĩ nhiên chúng ta phải dẫn hắn đi.

Cừu Nguyên truyền âm trả lời.

Cô gái che mặt nghe vậy im lặng, gật gật đầu, không nói gì nữa.

Thạch Mục đứng chắp tay, ánh mắt hơi lóe lên.

Cừu Nguyên và cô gái che mặt truyền âm, với lực thần thức của hắn đã nghe rõ mồn một, gương mặt tươi cười, nhưng lập tức biến mất.

Đám mây trắng hóa thành một đạo ảo ảnh màu trắng, bay đi trước mặt, xuyên vân qua nguyệt, từ giữa không trung bay vù vù tiến lên.

Không gian bí cảnh lớn kinh người, trong nháy mắt qua một hai canh giờ, ít nhất cũng bay qua mấy trăm vạn dặm, Không Gian Thông Đạo mà Cừu Nguyên nói vẫn chưa đến.

Nhưng lấy này nhờ phi chu phúc cấm chế huyền diệu, trên đường không gặp phải yêu thú tập kích, rất thuận lợi.

- Ha ha, Thạch Mục đạo hữu đừng vội, Không Gian Thông Đạo ở phía trước rồi.

Cừu Nguyên đi tới, ha ha cười nói.

Cô gái che mặt thời khắc này đứng ở phía sau điều khiển phi chu.

- Cừu Nguyên tộc trưởng đại chiến lúc trước, cũng tiêu hao không ít nguyên khí rồi, không cần khôi phục một chút sao?

Thạch Mục nhìn Cừu Nguyên, nói.

- Chỉ tiêu hao một ít chân khí mà thôi, không sao đâu.

Cừu Nguyên cười nói ha ha.

- Nếu vậy, thể chất tộc trưởng đặc dị, tổn hao đại chiến lúc trước đã khôi phục bảy, tám, có phải do nguyên nhân cái vật tổ chân linh bên thân tộc trưởng không?

Kim quang trong con ngươi Thạch Mục lóe lên, miệng nói.

- Đạo hữu thật là tinh mắt.

Cừu Nguyên cứng đơ nụ cười, miễn cưỡng nói.

Vật tổ chân linh Thiềm thú xanh biếc của hắn có năng lực tự khôi phục rất mạnh, chuyện này hắn một mực giữ kín không nói ra, không ngờ bị Thạch mỗ vừa nhìn đã thấu.

- Thạch mỗ hiểu biết khá thâm hậu đối với Đồ Đằng Bí Thuật của Cổ Man tộc, nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến vật tổ chân linh. Cái gọi là vật tổ chân linh, chẳng lẽ là trảm sát cự thú chân linh, dùng nó làm thành vật tổ Thú Hồn?

Thạch Mục hỏi.

Đối với vật tổ chân linh kia, hắn cảm thấy rất hứng thú.

Cừu Nguyên nghe vậy, tỏ vẻ chần chờ.

- Nếu tộc trưởng cảm thấy có ẩn tình khó nói, coi như Thạch mỗ chưa hỏi là được rồi.

Thạch Mục thấy vậy, cười nói.

- Không có, chuyện này tại Tu La tinh cũng không phải là bí mật gì. Đạo hữu đoán không lầm, đúng là như vậy.

Đầu tiên là Cừu Nguyên lắc đầu cười một tiếng, sau đó nói.

Thạch Mục nghe vậy, trong lòng chấn động.

Tuy hắn chưa từng thấy chân linh chân chính, nhưng trong điển tịch có ghi lại rất nhiều.

Cự thú chân linh không giống với yêu thú tầm thường, thực lực cực kỳ cường đại, lực Thú Hồn cũng cực mạnh, nếu muốn tuần phục chuyển hóa thành vật tổ, nhất định cực kỳ khó khăn.

Nhưng mà một khi thành công, lực chân linh Đồ đằng nhất định cường đại phi thường.

Trước đó nghe tộc trưởng Minh Long tộc nói, vật tổ chân linh của Cừu Nguyên là Thiềm thú xanh biếc, tên con thú này trước kia Thạch Mục chưa hề nghe qua, nhưng nhìn trận chiến vừa rồi, hiển nhiên Cừu Nguyên chưa hoàn toàn phát huy hết thực lực, bảo lưu lại hậu thủ, nhưng thực lực đã rất cường đại.

Nếu như hắn thi triển ra toàn bộ thực lực, nhất định rất là lợi hại, sau này đối mặt với Cửu Thủ Thao Thiết đó, hẳn là Cừu Nguyên có thể giúp một tay.

Ý niệm trong lòng Thạch Mục chuyển động, nhưng thần tình không biểu lộ mảy may, tiếp tục bắt chuyện cùng Cừu Nguyên, nhưng không nhắc đến vật tổ chân linh nữa.

Hai người nói chuyện, thời gian đã gần nửa canh giờ.

Cảnh sắc phía trước dần dần phát sinh biến hóa, không trung bắt đầu xuất hiện từng phiến Hắc Vân, càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng toàn bộ màn trời đều bị Hắc Vân bao trùm, một trời đông nghẹt đen ngòm, gần như khiến cho người không thở nổi.

Mặt đất cũng chậm rãi sinh cơ khắp nơi, trở nên một mảnh sa mạc đen hoang vắng, mặt đất ít phập phồng, vô số tảng đá màu đen lớn nhỏ, trở nên tán lạc bấn loạn vô tự, nhìn qua vô cùng hoang vắng.

Tuy chỗ này vô cùng hoang vắng, nhưng linh khí trong không khí cực kỳ nồng đậm, vẫn hơn bí cảnh những chỗ khác.

Thạch Mục tập trung ánh mắt, Thiên tế phía trước, mơ hồ có thể thấy được một cái hắc tuyến, trời tiếp đất, không biết là cái gì.

- Không Gian Thông Đạo ở phía trước rồi.

Cừu Nguyên nói.

Thạch Mục gật gật đầu, đến nơi này, rõ ràng có cảm giác chấn động của lực không gian.

Phi chu tốc độ cực nhanh, không bao lâu liền đến gần bên hắc tuyến ấy.

Nào có phải là hắc tuyến gì, mà là một đạo quang trụ màu đen trời tiếp đất liên tục, cỡ chừng vài dặm, nối thẳng phía chân trời, khiến cho người thấy mà khiếp sợ.

Có thể vì quang trụ màu đen kia, mà dòng khí vô cùngcuồng bạo, cuồng phong rống giận, cuốn lên sạn cát bụi đất chung quanh, tạo thành từng đạo long quyển phong trụ to lớn, một bức như tình cảnh tận thế.

Phi chu của Cổ Man tộc đến gần quang trụ, vững vàng dừng lại.

Những long quyển phong trụ tuy rằng lợi hại, nhưng đối với Thạch Mục cùng với Thần cảnh, đồng thời không coi vào đâu.

Thạch Mục nhìn quang trụ màu đen, kim quang lập lòe trong mắt, đồng tử chợt hơi co rụt lại.

Bên trong quang trụ màu đen nhìn như không xuất kỳ, nhưng bên trong có từng vòng linh văn màu đen, tràn đầy toàn bộ quang trụ, nhẹ nhàng lập lòe, dường như vô số đạo niên luân vậy.

Đỉnh chóp quang trụ màu đen có một không gian lốc xoáy cự đại, chậm rãi xoay tròn, tản ra không gian ba động mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.