Huyền Giới Chi Môn

Chương 36: Cường cung diệt địch



Những người khác nghe thấy thế thì cũng cảm thấy có lý, lúc này một tên nào đó quát lên một tiếng, lập tức tất cả kỵ sĩ Ngô gia liền phân tán thành hai người một tổ chậm rãi tách ra tìm kiếm.

Cách xa như vậy, tuy Thạch Mục không nghe rõ được nội dung cuộc nói chuyện của đám truy binh phía xa, nhưng nam tử mắt tam giác trên tay luôn luôn cầm hộp gỗ nhỏ thì có vẻ thập phần nổi bật, hơn nữa nhìn bộ dáng nói chuyện của y thì chắc hẳn y chính là kẻ cầm đầu.

Điều này làm cho sát tâm của Thạch Mục đối với y tức đại thịnh.

Thạch Mục chú ý đến bước chân của những truy binh này khá nặng nề, có lẽ tất cả đều là võ giả cấp Võ Đồ, không có võ giả cấp Hậu Thiên.

Nghĩ đến đây đột nhiên hắn đưa một tay ra sau lấy bó tên lông vũ trong túi da trên lưng ra cắm thành một đám xuống đống bùn đất trước mặt, sau đó thở sâu một hơi, trong cơ thể hắn truyền ra một hồi nổ vang dát băng, cơ bắp trên hai cánh tay nổi lên thành một vòng thô to, đột nhiên kéo căng Tử Cương Cung.

Toàn bộ cây cung lớn như vậy mà lập tức đã bị hắn kéo thành hình dáng gần giống với mặt trăng ngày rằm, ngắm về phía trước.

Trong khu rừng yên tĩnh như này, tiếng vang phát ra từ cơ thể Thạch Mục tự nhiên có thể truyền đi cực xa.

“Tiếng gì đó?”

“Ai? Ở đâu đó?”

“Đồ đần, nhất định là tên tiểu tử Thạch Mục kia. Mau chặn lại, đừng cho tên tiểu tử này chạy mất lần nữa.”



Đám kỵ sĩ của Ngô gia vốn giật mình, sau đó mừng rõ chạy như điên về phía vị trí của Thạch Mục.

Duy nhất nam tử mắt tam giác thấy vậy nhưng không vội vã mà nở một nụ cười quái dị.

Hắn xem xét tình hình, nếu như bây giờ Thạch Mục đã bại lộ hành tung thì chắc chắn là có cánh cũng khó mà chạy thoát được.

Hắn đang muốn khép cái nắp hộp gỗ trong tay lại thì chợt nghe từ phía xa truyền đến một tiếng nổ đùng, sau đó một cỗ gió mạnh lao đến trước mặt, yết hầu mát lạnh, toàn thân giống như bị một vật cực lớn lao đến đập vào người kéo theo hắn bắn ngược lại về phía sau.

“Bịch” một tiếng, thân hình y nặng nề đập mạnh vào thân cây đại thụ đằng sau làm một đám lớn lá cây rơi xuống tới tấp.

Lúc này nam tử mắt tam giác mới kinh khủng phát hiện không ngờ thân thể mình lại bị treo ở giữa không trung, trên yết hầu của y lộ ra đuôi của một mũi tên dài, mũi tên đó có gắn một nhúm lông vũ nhỏ.

Y bị mũi tên này xuyên thủng yết hầu, ngạnh sanh ghim chặt y lên lưng chừng cây đại thụ.

“Ôi…”

Trong miệng nam tử mắt tam giác phát ra hai tiếng nức nở nghẹn ngào, đôi chân vô thức đạp đạp hai cái vào không khí, sức lực toàn thân y nhanh chóng biến mất không còn chút nào…

Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời y, y mơ hồ nhìn thấy đồng bạn ở phía xa cũng đang lần lượt giống như y, sau mỗi tiếng cung bần bật thì thân thể liền bay vút về phía sau rồi nặng nề rơi xuống đất.

“Tốt rồi, ta không phải ra đi một mình, xuống dưới đó không cần lo lắng quá cô quạnh rồi.”

“Bịch” một tiếng.

Hộp gỗ trong tay nam tử mắt tam giác rơi xuống mặt đất, nắp hộp mở ra, con sâu nhỏ trong hộp vẫy đôi cánh nhỏ bay ra, sau vài hơi thở liền biến mất sau bụi cỏ.



“Mau mau tránh ra, đối phương bắn cung rất lợi hại, Triệu Thạch Đầu, Lỗ Chương đã bị bắn chết rồi.”

“Không được, mũi tên bay rất nhanh, mau trốn phía sau mấy gốc cây đi. Aaa..”

“Không tốt, thứ đối phương dùng chính là Tam Thạch Ngạnh Cung, có thể bắn vỡ đá xuyên được gỗ, Tôn Nhị Cẩu và Lý Cuồng nấp sau gốc cây cũng vô dụng, bị mũi tên bắn xuyên qua yết hầu chết rồi. Phải làm sao đây?”

“Đồ ngu, mau nằm ép xuống mặt đất!”

Đám kỵ sĩ Ngô gia vốn đang hùng hổ xúm lại về phía Thạch Mục bên này, chỉ sau một loạt tiếng bập bùng liền loạn thành một đoàn, nằm sấp xuống mặt đất không dám đứng dậy.

Lúc này Thạch Mục thủng thỉnh rút tiếp một mũi tên lông vũ nữa từ mặt đất lên gắn lên Tử Cương Cung, cây cung lớn màu tím lại được kéo căng ra ngắm về phía trước hơn trăm trượng, hai mắt hắn lại bắt đầu híp lại, thần sắc cực kỳ trấn định.

“Hồ lão nhị cũng đã chết, vừa rồi có ai nhìn thấy mũi tên từ hướng nào phóng tới không? Phải xác định được vị trí chuẩn xác của đối phương thì chúng ta mới có thể ngăn cản” Một gã kỵ sỹ Ngô gia lớn tuổi hơn nằm rạp trên mặt đất, còn giữ được vẻ bình tĩnh hỏi.

“Lý lão đại, cung tiễn của đối phương quá nhanh, ta chỉ nhìn thấy tàn ảnh, hình như là ở phía trước phóng đến đó.” Một gã kỵ sĩ Ngô gia khác tức giận trả lời.

“Tốt, nếu đã biết chắc phương hướng thì ta có biện pháp rồi.” Người được gọi là lão đại nghe vậy, tay sờ sau lưng, sau đó phất lên một cái, “Xoẹt”, một tấm thuẫn da dày hình tròn liền xuất hiện trong tay gã…

Lý lão đại chỉ lăn một vòng, toàn thân đã núp sau tấm thuẫn da, tiếp đó gã gầm nhẹ một tiếng, liền đứng cong dậy, cầm tấm thuẫn da chạy điên cuồng về hướng Thạch Mục.

“Thật tốt quá, thiếu chút đã quên, vũ kỹ mà Lý lão đại am hiểu chính là thuật Đao Thuẫn, vậy là chúng ta được cứu rồi.”

“Chuẩn bị sẵn sàng đi, chờ Lý lão đại tới gần đối phương thì chúng ta cũng lập tức xông đến, nhất định phải giải quyết tiểu tử này trong thời gian ngắn.”

Mấy tên còn sót lại trở nên mừng rỡ.

“Phanh” một tiếng trầm đục

Lý lão đại đang chạy phăng phăng, chợt sau một tiếng nổ đùng, thân hình bay ngược ra sau hơn năm, sáu trượng, rơi ầm xuống đất, sau đó không còn âm thanh gì truyền đến nữa.

“Không phải Tam Thạch Cung, mà là Thất Thạch Cung trở lên! Da thuẫn của Lý lão đại cũng chịu không nổi, ít nhất cũng phải là Hắc Thiết Thuẫn mới ngăn được nó. A…” Một tên truy binh của Ngô gia khẽ nâng đầu Lý lão đại lên nhìn rõ kết cục, lúc này mới kinh hãi kêu lên, nhưng sau một khắc, liền hét thảm một tiếng, cả người gần như dán sát mặt đất lại bị một mũi tên lông vũ xuyên qua ót, ngã ra lăn mấy vòng.

Lần này khiến cho mấy người còn lại mặt không còn chút máu, tất cả đều nơm nớp nhìn quanh bốn phía, nằm rạp xuống không dám đi loạn.

Đồng thời trong lòng bọn họ cũng buồn bực hết sức, đêm tối thế này, còn ở khoảng cách xa thế, làm sao đối phương bắn đâu trúng đó như vậy chứ. Chẵng lẽ đối phương là một tên thần tiễn thủ mười năm khó gặp hay sao?

Có điều bọn hắn kinh hồn khiếp vía nằm im thì bên kia Thạch Mục cũng yên tĩnh không một tiếng động.

Cứ như vậy, có thể tưởng tượng được áp lực mà mấy tên kỵ sĩ Ngô gia này phải chịu là lớn đến mức nào.

Một lát sau, rốt cuộc có một người nhịn không được mắng to:

“Tiểu tử chết tiệt, ngươi chớ đắc ý. Đừng tưởng có một thanh cung tốt, hiểu một chút tiễn thuật là có thể chạy thoát. Đợi chút nữa Đồng gia đến, thử xem có lột da ngươi, báo thù rửa hạn cho các huynh đệ hay không!”

“Ngô gia, các ngươi không phải Kim gia à?

Chợt giọng nói kinh ngạc của Thạch Mục truyền đến từ phía đối diện.

“Hừ, tất nhiên Kim gia cũng đến, là do Kim Ngũ gia tự mình dẫn đội. Nhưng nhờ chúng ta cưỡi Thanh Phong Câu nên mới tìm thấy ngươi trước. Ngươi chết chắc rồi, cho dù có chạy thoát khỏi chúng ta thì cũng không lọt được lưới của Kim gia đâu.” Tên kỵ sĩ Ngô gia kia hung ác nói.

Nghe đồng bọn nói vậy, mấy tên kia cũng trở nên phấn khởi hơn.

Đúng thế, xem như bọn hắn không làm gì nổi Thạch Mục, nhưng khi có võ giả cảnh giới Hậu Thiên –Ngô Đồng đến thì lại là chuyện khác.

“Đồng gia? Ý các ngươi là Ngô Đồng Ba! Được lắm, trước tiên giải quyết lũ tôm tép các ngươi đã rồi tính sau.”

Vừa dứt lời, bước chân từ phía đối diện vang lên, một bóng người thừa dịp đêm tối vọt ra, thân hình cực nhanh, phảng phất như một mũi tên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.