Thạch Mục nhìn ngọn lửa màu bạc nhạt trong đôi mắt của Liễu Ngạn rực sáng, không khỏi rùng mình.
Ngọn lửa đó khiến người ta có cảm giác lạc hồn lạc phách.
"Ép ta vận dụng thi khí vạn năm vốn có trong Trụy Tiên Đài, đối với ngươi mà nói đã không còn đường quay đầu rồi." Giọng nói của Liễu Ngạn lạnh như băng.
Hắn bước ra một bước, sau đó thân ảnh mơ hồ biến mất không chút tung tích.
Vẻ mặt Thạch Mục thay đổi, không có chút do dự rời khỏi vị trí đang đứng.
Hắn vừa rời đi, vô số hắc tuyến chợt hiện ra, một đạo Quỷ Trảo đen kịt xuất hiện ngay đó. Quỷ trảo chụp xuống nhanh như tia chớp, trong không trung chỉ lưu lại những đoàn tàn ảnh.
Một tiếng "Phốc" vang lên, máu tươi xuất hiện!
Thân hình Thạch Mục xuất hiện ở ngoài mấy trượng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một tay đè chặt bên hông. Chỉ thấy y phục nơi đó rách vụn, vài đạo vết thương sâu hoắm đang ồ ồ chảy máu tươi.
Tuy rằng hắn phản ứng không chậm, nhưng tốc độ của Liễu Ngạn thực sự quá nhanh, vẫn không thể nào hoàn toàn tránh thoát.
Bất ngờ trong lòng hắn khẽ động, từng trận tê dại từ miệng vết thương lan ra, xem ra trong móng vuốt của Liễu Ngạn có mang theo kịch độc nào đó.
Liễu Ngạn xuất hiện tại nơi Thạch Mục vừa đứng, hắn thu lại Quỷ Trảo, trên đó vẫn còn vài vệt máu tươi của Thạch Mục.
Hắn đưa cánh tay đầy máu tươi lên mũi ngửi ngửi, rồi hít sâu một cái. Vẻ mặt đầy say mê, miệng khen một tiếng nói:
"Khí huyết thật là tinh thuần!"
Thạch Mục trở tay lấy ra một lá bùa màu lục, dán vào miệng vết thương bên hông.
Liễu Ngạn xoay người nhìn về phía Thạch Mục xuất hiện một trận ánh sáng màu lục, ngọn lửa màu bạc trong đôi mắt nhấp nháy, cũng không có ra tay ngăn cản.
Thạch Mục nhìn như trấn định, nhưng nội tâm vô cùng nặng nề. Thực lực của Liễu Ngạn vào thời điểm này, không hề nghi ngờ đã mười phần tương đương với cấp độ Thiên Vị, vô luận là tốc độ hay là lực lượng đều đã vượt xa Thạch Mục.
Hắn hít sâu một hơi, nắm chặt Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay.
Vèo!
Một đạo thân ảnh màu bạc từ bên cạnh Thạch Mục xẹt qua, đánh tới Liễu Ngạn. Lớp lớp côn ảnh màu đen xuất hiện chằng chịt như mưa rền gió dữ đánh xuống đỉnh đầu Liễu Ngạn.
"Trốn đi! "Thanh âm của Yên La vang lên ở trong đầu Thạch Mục.
Ầm ầm!
Bóng gậy màu đen liên tiếp đánh vào trên người Liễu Ngạn, còn có trên mặt đất chung quanh, bộc phát ra từng đoàn ánh sáng màu đen, xen lẫn là những thanh âm đinh tai nhức óc cùng với bụi mù cuồn cuộn.
Sắc mặt Thạch Mục ngẩn ngơ, lúc này quanh thân Yên La bao phủ một tầng ánh sáng màu bạc chói mắt, thoạt nhìn linh hoạt không gì có thể sánh được, tựa như một ngọn lửa màu bạc không ngừng tuôn ra.
Một loại cảm giác không ổn từ trong lòng Thạch Mục dâng lên.
"Cút ngay! "
Một tiếng quát từ trong bụi mù cuồn cuộn truyền ra, theo đó một quầng trăng mờ từ trong bụi mù nở rộ như pháo bông.
Sau đó, một bóng người màu bạc từ giữa bụi mù văng ra nặng nề rơi xuống trên mặt đất cách đó hơn hai mươi trượng, tạo thành một cái hố to.
Dưới hố, áo giáp màu bạc ở trước ngực Yên La rạn ra một vết lớn, dưới đó hiện ra những chiếc xương ngực đồng dạng gãy thành mấy đoạn.
Yên La xoay người, lần nữa nhảy lên. Hồn hỏa trong mắt hơi chớp động, thân thể giống như một viên đạn lần nữa lao đến hướng Liễu Ngạn, không chút để ý đến những vết thương trên người.
"Chạy mau! "Thanh âm của Yên La lần nữa vang lên trong đầu Thạch Mục, trong đó tràn ngập tức giận.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra một nụ cười khổ.
Trốn? Trốn nơi nào đây?
Nơi này là giới diện Tử Linh, hắn còn không biết làm sao mới có thể trở về thế giới trước đây, vả lại không có pháp bảo Trụy Tiên Đài có thể cắt đứt năng lượng nơi này, trong thời gian ngắn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng tuyệt đối vô phương ở chỗ này thời gian dài.
Hơn nữa với thực lực lúc này của Liễu Ngạn, hắn cũng không cho là bản thân có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay đối phương một cách dễ dàng.
Hắn hít sâu một hơi, thúc giục chân khí trong đan điền.
Ông!
Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay toát ra ánh đao màu đen, dáng dấp khoảng trượng, phát ra những tiếng ông ông rung động.
Hai mắt Thạch Mục chợt hiện ra ánh sáng vàng chói, thân hình nhảy lên một cái, đánh tới sau gáy Liễu Ngạn.
Thân hình chưa đến, Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay hắn bỗng nhiên vung lên, mười ba đạo đao ảnh chém tới đối phương.
Yên La thấy cử động của Thạch Mục, hồn lửa trong mắt chợt hiện, cũng không nói gì nữa, cây gậy ngắn màu đen trong tay cũng huyễn hóa ra thành từng đạo côn ảnh, tấn công họ Liễu.
Hai người liên thủ, thế tiến công nhất thời mạnh thêm, khiến cho Liễu Ngạn trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút cảm giác luống cuống tay chân.
"Hai con kiến hôi, hôm nay ta sẽ cho các ngươi cảm thụ một chút lực lượng của Thiên Vị là thế nào!"
Liễu Ngạn có chút tức giận, rống to một tiếng, quầng trăng mờ trên người thoáng cái rực rỡ.
Một luồng sức mạnh vô cùng cường hãn từ trên người hắn khuếch tán ra.
Thạch Mục và Yên La bị lực lượng này trực tiếp chấn bay ra ngoài, lảo đảo văng xa mười mấy trượng.
Quả đấm của Liễu Ngạn biến thành một trảo, những tia sáng màu đen hội tụ trong tay, ngưng tụ thành một cây liêm đao màu đen lớn khoảng trượng, toàn bộ mặt ngoài liêm đao mơ hồ có từng đoàn thiểm điện màu đen lưu chuyển liên tục.
Thân ảnh hắn nhoáng lên, sau đó xuất hiện ở trước người Thạch Mục, liêm đao màu đen hóa thành một mảnh bóng đen dày đặc, như một thanh đao lớn màu đen đánh xuống.
Sắc mặt Thạch Mục kinh hãi, lúc này đã không kịp né tránh, vội vàng huy động Vẫn Thiết Hắc Đao chắn ngang đỉnh đầu.
Kim loại va vào nhau phát ra tiếng nổ vang!
Bụi mù cuồn cuộn, sắc mặt Thạch Mục đỏ lên, hai tay nâng Vẫn Thiết Hắc Đao. Hổ khẩu máu văng tung tóe, lúc này khó khăn lắm mới đỡ được cái liêm đao màu đen ở trong tay Liễu Ngạn.
Chỉ là, thân thể hắn từ hai chân cho tới thắt lưng đều lún sâu xuống đất, như một cái cọc gỗ cắm xuống đất vậy.
Khuôn mặt Liễu Ngạn khi nhe răng ra cười thật kinh khủng, một tay cầm thanh liêm đao đè Thạch Mục xuống, tay còn lại không ngừng tung quyền đánh vào ngực đối phương.
Hai chân Thạch Mục cố sức nâng đỡ thân thể để rời đi, nhưng bị thanh liêm đao màu đen áp chế, nhất thời không cách nào thoát ra được.
Ở trong tiếng cười của Liễu Ngạn, quả đấm đen thùi ầm ầm đánh tới, một luồng sức mạnh kinh khủng ập tới.
Vào thời khắc này, bóng dáng màu bạc chợt hiện, Yên La chắn trước người Thạch Mục, cây gậy ngắn màu đen trong tay lúc này chẳng biết tung tích, chỉ thấy đôi cánh tay được bao phủ bởi lớp giáp màu bạc giao nhau chắn ở trước ngực.
Một tiếng "Ầm" vang lên, quả đấm của Liễu Ngạn đánh mạnh vào đôi cánh tay của Yên La.
Răng rắc!
Lớp giáp màu bạc trên đôi cánh tay Yên La trong nháy mắt vỡ vụn, lộ ra xương cánh tay trong suốt ở phía dưới.
Hai cái xương cánh tay mảnh mai giao nhau đứng chắn ở trước người mạnh mẽ chống lại những cú đấm lớn và mạnh của Liễu Ngạn.
Những tiếng "Răng rắc" vang nên!
Trên xương cánh tay của Yên La xuất hiện những vết rạn, đồng thời xuất hiện những làn khói từ đó lan ra.
Hồn lửa trong mắt Yên La chợt hiện, bỗng nhiên há miệng quát lớn một tiếng, một cỗ sóng âm vô hình lan ra, đánh vào trên mặt Liễu Ngạn với một khoảng cách gần nhất.
Liễu Ngạn nhướng mày, trên mặt hiện ra một tầng ánh sáng mờ, ngưng tụ thành một tấm chắn bảo hộ hình tròn gần như trong suốt.
Sóng âm vô hình va chạm vào tấm chắn bảo bộ đó giống như gặp phải khắc tinh, những thanh âm đồm độp liên tiếp sinh ra, rồi nhanh chóng biến mất.
"Đáng ra còn muốn giữ ngươi lại, nhưng ngươi đã muốn chết như vậy, vậy thì cho ngươi chết chung với hắn!" Liễu Ngạn cười lạnh một tiếng, liêm đao màu đen trong tay kia không hề áp chế Thạch Mục nữa, giơ cao đánh xuống Yên La.
Ầm!
Liêm đao màu đen mạnh mẽ bổ xuống thân thể Yên La. Những mảnh giáp bạc văng vỡ khắp nơi, hầu như chém lìa thân thể của Yêu La thành hai đoạn.
Chỉ có điều ngay thời điểm Yên La bị đánh bay đi đó, nó chợt há miệng quát một tiếng, từ trong miệng bay ra vô số hắc tuyến đâm về phía Liễu Ngạn với tốc độ nhanh như chớp, chính là Vẫn Thiết Đoản Côn.
Lúc này Vẫn Thiết Đoản Côn tản mát ra ánh sáng dị thường, những tia sáng màu đen ở đầu gậy ngưng tụ thành một đầu nhọn, giống như một cây đoản thương.
Khoảng cách quá gần khiến cho Liễu Ngạn không có cơ hội tránh thoát.
Một tiếng "Phốc" vang lên, đoản côn màu đen xuyên qua tấm chắn đâm thẳng vào ngực Liễu Ngạn, còn qua luôn cả lớp vảy sừng cứng ở mặt ngoài.
Nhất thời từng vòng rung động màu đen lấy gậy ngắn làm trung tâm, lan ra bốn phương tám hướng.
Thân ở trong trung tâm sóng rung động, ánh mắt Liễu Ngạn nhất thời hỗn loạn, thân thể lay động một cái, nhất thời ngã xuống đất.
Hiển nhiên, Vẫn Thiết Đoản Côn không chỉ có công kích vật lý đơn thuần, bên trong đó còn ẩn chứa công kích thần hồn mà Yên La am hiểu.
Với thực lực của Liễu Ngạn hôm nay đã tới Thiên Vị, thần trí hỗn loạn cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.
Ngay sau khi thi triển một đòn này, hồn lửa trong mắt Yên La trở nên ảm đạm, khí tức trên người cũng nhanh chóng xuống thấp, thân thể còn lăn lộn mấy vòng trong không trung rồi rơi mạnh xuống đất.
"Yên La!" Thạch Mục mắt thấy Yên cơ hồ bị chém thành hai đoạn chẳng biết tại sao trong lòng hiện ra một loại nổi giận khác thường.
"A!"
Hai vành mắt của hắn như nứt ra, trong miệng phát ra một tiếng gầm giận dữ, khí huyết trong cơ thể như sôi trào, bên ngoài cơ thể như phát ra một đoàn sáng bạc sáng rực trời.
Cơ bắp cơ thể của hắn như hóa lớn, bề mặt lớp da hiện ra bộ lông màu trắng bạc, thân thể trương lên, trong nháy mắt hóa thành một con bạch viên màu trắng, toàn thân tản mát ra một cỗ yêu khí cường đại hung tàn.
Lần này Thạch Mục biến thân thành cự viên không được lớn như mấy lần trước, chỉ cao khoảng hai, tới ba trượng mà thôi, nhưng khí tức cự viên lúc này mạnh mẽ hơn nhiều so với trước đây.
Tuy rằng so ra thì kém với Liễu Ngạn, thế nhưng cũng không còn thua kém quá nhiều.
Đôi mắt con cự viên màu trắng vào thời điểm này không còn là màu vàng nữa, mà là màu đỏ ngầu, trong mắt tràn đầy lửa giận, cánh tay trái vốn cháy đen giờ này vẫn còn là màu đen.
Ầm!
Con cự viên màu trắng từ dưới hố nhảy lên, điên cuồng mà hét lên một tiếng, bàn tay to của cự viên vẫn cầm thanh Vẫn Thiết Hắc Đao màu đen, lúc này thoạt nhìn như đang lắm lấy cây dao găm.
Nhưng thấy đôi mắt cự viên chợt hiện hào quang, trên Vẫn Thiết Hắc Đao lập tức xuất hiện những tia sáng màu đen dọi thẳng trời, thân đao phảng phất như là một mặt trời màu đen, một uy thế to lớn từ trên thanh đao màu đen tán ra, so với uy lực của Vẫn Thiết Đoản Côn ở trong tay Yên La còn muốn lớn hơn nhiều.
Một đoàn những tia màu đen từ trong tay cự viên bay ra, hóa thành ánh đao màu đen lớn như trái núi, bổ xuống đầu Liễu Ngạn.
Lúc này ánh mắt của Liễu Ngạn vẫn còn có chút hỗn loạn, nhưng bản năng vẫn cảm giác được nguy hiểm, hắn hét lớn một tiếng, Trụy Tiên Đài giữa không trung bay ra những tia màu đen kết lại rồi lớn lên mấy chục lần, như thành một tấm chắn màu đen ở trên đỉnh đầu.
Ánh đao màu đen chém mạnh xuống Trụy Tiên Đài, hai cái quầng sáng màu đen ầm ầm chạm vào nhau, bộc phát ra những tiếng nổ vang dội trời đất, khuôn viên mấy chục trượng vì thế mà sôi động những luồng khí lưu, còn xuất hiện những vết rạn không gian thoáng cái rồi biến mất.
Những tia màu đen ở mặt ngoài của Trụy Tiên Đài lập lòe ảm đạm, như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, chẳng qua nó vẫn đang cố gắng ngăn cản Vẫn Thiết Hắc Đao mà thôi.
Lúc này sự mê muội trong ánh mắt của Liễu Ngạn rốt cuộc đã biến mất, thần trí đã khôi phục lại như trước, nhìn con cự viên màu trắng ở trước mắt, sắc mặt có chút thay đổi, tựa hồ với sự xuất hiện của con cự viên màu trắng mà kinh ngạc.
Sau đó, trong miệng hắn nói lẩm bẩm, tay đánh ra một đạo những tia màu đen dung nhập vào trong Trụy Tiên Đài.
Mặt ngoài Trụy Tiên Đài hiện ra vô số ký hiệu màu đen, hào quang tản ra nhất thời ổn định lại, cùng Vẫn Thiết Hắc Đao giằng co nhau ở giữa không trung.
Liễu Ngạn nhún chân một cái, thân thể bắn ngược lại đằng sau, đồng thời tay nắm lấy cây gậy ngắn ở trước ngực, muốn đem nó rút ra.
Thương thế này đối với người bình thường thì nó là một đòn trí mệnh, nhưng đối với Liễu Ngạn đã hóa thành cương thi vào thời điểm này mà nói, bất quá chỉ là vết thương ngoài da thịt mà thôi.
Con cự viên màu trắng thấy Vẫn Thiết Hắc Đao bị ngăn cản, trong mắt càng thêm giận dữ, còn thấy cử động của Liễu Ngạn vào lúc này, ánh mắt nó nhìn vào cây đoản côn mà nao nao.
Sau đó vẻ mặt của con cự viên màu trắng xuất hiện sự hưng phấn, cánh tay vừa nhấc, một ngón tay điểm tới ban đầu chậm sau lại nhanh.