Huyền Giới Chi Môn

Chương 420: Dung hợp đệ nhị huyết



Dịch giả: Tịnh Du
Biên: nila32

Tây Hạ Đại Lục, một mảnh núi rừng rậm rạp ít ai lui tới, một đầu viên hầu lông dài hai tay đang liên tục chuyển động, từ một thân cây lại truyền đến một thân cây khác.

Viên hầu nhếch miệng, nhìn lên một cây đại thụ trước mắt, cánh tay dài rung động quăng thân thể nhảy tới, cánh tay dài còn lại liền vươn về trước bắt lấy một cành cây lớn.

Mắt thấy viên hầu cánh tay chuẩn bị chộp vào cành cây đại thụ kia, thì giữa không trung lại đột nhiên sáng lên một đạo hắc quang. Từng vòng không gian gợn sóng tựa như sóng nước xuất hiện ở xung quanh hắc quang. Ngay sau đó một bóng người liền từ bên trong đạo hắc quang rơi ra, cùng với viên hầu va chạm với nhau, bóng người trực tiếp rơi trên mặt đất, viên hầu lại trực tiếp bị bắn đi ra ngoài.

Viên hầu trên không trung văng ra lăn lộn mấy vòng, mới rơi xuống mặt đất. Nó nhe răng trợn mắt tỏ vẻ đau đớn từ từ đứng dậy, dường như cũng không bị thương, gãi gãi đầu, có chút tức giận nhìn chằm chằm vào người nọ trong chốc lát, sau đó quay người chạy đi.

Bóng người kia cũng từ trên mặt đất đứng lên, phủi đi lá khô bám trên người, ánh mắt nhìn quanh một lần, sau đó thao hứng bừng bừng giơ hai tay lên:

"Rốt cuộc đã trở về!"

Người này không phải ai khác, đúng là Thạch Mục từ Tử Linh Giới Diện truyền tống về.

Thạch Mục hoạt động tay chân một chút, cảm nhận không khí xung quanh ẩn chứa thiên địa linh lực, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Từ mức độ nồng đậm của linh khí nơi này, có lẽ đây là địa phương nào đó nằm trên đại lục Tây Hạ.

Nhưng vừa đi đi lại lại vài bước, nét mặt vui sướng của hắn đột nhiên biến mất, lông mày nhăn lại, sắc mặt một hồi đỏ trắng thay đổi liên tục.

Hắn cảm thấy tinh huyết toàn thân trở nên nóng bức dị thường, như muốn sôi trào.

Khuôn mặt Thạch Mục lộ vẻ thống khổ. Hắn cảm thấy bản thân giống như đang bị nung trong một cái lò lửa, thân thể từ trong tới ngoài đều chịu đựng lấy lửa cháy mạnh đốt nướng, da của hắn đỏ đến nỗi nhìn như tất cả máu huyết chực chờ trào ra.

"A!"

Thạch Mục ngửa mặt lên trời rống to, thanh âm chấn động núi rừng, chim chóc hoảng hốt, tán loạn bay ra.

Sau một khắc, thái dương hắn nổi lên gân xanh, mắt mở to vô cùng dữ tợn. Tròng mắt phát ra kim quang, không còn giống như ngày xưa, kim quang lần này cũng không phải là nhàn nhạt như trước, mà nhìn rõ ràng như lá vàng, trông rất quỷ dị.

Cơ bắp trên người Thạch Mục cuồn cuộn nở ra với tốc độ rất nhanh. "Xoẹt" một tiếng, y phục trên người hắn vỡ vụn, thân hình cũng bắt đầu cất cao lên.

Bành!

Thạch Mục quỳ một chân trên đất, một quyền đập xuống đất, lập tức bốc lên mảng lớn bụi mù.

Bụi mù tản đi, trên mặt đất lõm xuống một cái hố to, xung quanh vết rạn nứt như là mạng nhện tràn ra bốn phía xa xa.

Cánh tay Thạch Mục vẫn cắm ngập trong hố đất, bắt đầu từ hai tay, bên ngoài thân thể điên cuồng sinh ra vô số lông tơ trắng bạc dài nhỏ, đồng thời thân hình cao vọt, chỉ trong trong khoảnh khắc, lần nữa đã hóa thân thành Bạch Sắc Cự Viên.

"NGAO!"

Bạch Viên ngửa mặt lên trời gầm to giận dữ, dùng hai cái cánh tay tráng kiện đánh lên trước ngực chính mình.

Lúc này, trong mắt lộ kim mang nhìn rất rõ ràng, nhìn vào trong mắt còn cảm thấy một sự thống khổ rất lớn.

Bạch Viên đánh một hồi, dường như vẫn khó có thể tiêu trừ thống khổ bèn tung một quyền về phía cổ thụ gần đó

Gốc đại thu kia cần tới ba người trưởng thành mới ôm hết, thân cây cao hơn mời trượng. Sau khi quyền ảnh rơi xuống, chỉ nghe một tiếng "Bành", thân cây bể ra thành hơn mười mảnh, văng ra bốn phía.

Sau khi đánh ra một quyền này, Bạch Viên phát hiện việc phóng thích chân khí trong cơ thể có thể giảm bớt đau đớn thiêu đốt vì vậy hắn lại lao đến một thân cây khác.

Khi gần đến nơi, Bạch Viên không nói hai lời một quyền oanh ra.

Từng tràng "Bành bành bành" liên tiếp vang lên. Từng gốc đại thụ nổ thành vô số mảnh vỡ toán loạn văng ra bốn phía.

Chỉ chốc lát sau, cây cối trong phạm vi vài dặm xung quanh đều bị đánh nát thành bùn nhão.

Sau khi tàn phá những thứ này, vẻ thống khổ trên mặt Bạch Viên giảm đi vài phần, nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng ngay lúc đó, nó liền lần nữa hai tay ôm đầu, trên mặt đất lăn qua lăn lại vô cùng thống khổ.

"NGAO" lại một âm thanh rống to.

Bạch Viên trở mình bật dậy, hai tay đập mạnh khiến mặt đất xung quanh run lên bần bật.

Ngay sau đó, thân hình đồ sộ của Bạch Viên mượn lực phản chấn nhảy lên.

Thân hình Bạch Viên vốn sĩ cực lớn, vừa nhảy lên, lập tức vượt qua điểm cao nhất của khu rừng, gần như đạt đến độ cao trăm trượng trên bầu trời.

"Vù vù" tiếng xé gió vang vọng trong rừng, thân ảnh cực lớn từ độ cao trăm trượng rơi xuống như thiên thạch.

"Oanh" một tiếng!

Bạch Viên rơi xuống trong nháy mắt. Núi rừng theo đó vang lên âm thanh va chạm kịch liệt. Mảng lớn cây cối đều bị khí lưu nện thành bã vụn.

Thế nhưng Bạch Viên vẫn chưa dừng lại, Nó lăn lộn trên đất với bộ dạng vô cùng đau đớn, sau đó nhảy dựng lên bay tới bên cạnh một gốc cây khổng lồ, hai cánh tay nắm lấy một cành to nằm ngang, dùng sức uốn xuống dưới như kéo cung.

Đợi đến lúc đoạn cành ngang bị uốn đã đến cực hạn lớn nhất, Bạch Viên mới dừng lại. Toàn thân nhô về phía trước, hai chân rời khỏi mặt đất. Cành ngang kia lập tức duỗi ra bắn cả người nó lên trời.

Thân hình khổng lồ vẽ nên vòng cung giữa không trung, trực tiếp bay ra khỏi ngọn núi, rơi xuống một thác nước cao ngất.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn, Bạch Viên thân thể giống như là thiên thạch bay vào hồ sâu dưới thác nước.

Nước trong đầm sâu bắn tung tóe lên độ cao hơn mười trượng sau đó giống như mưa rào ào ào rơi xuống.

Toàn thân khô nóng không chịu nổi Bạch Viên rơi vào đáy đầm về sau, đắm chìm trong lạnh buốt làn nước, cảm thấy thân thể rất là thoải mái.

Nhưng cảm giác thoải mái này cũng chỉ thoáng qua, Bạch Viên liền cảm thấy trong đầu đau nhức như bị kim châm, trước mắt tối sầm sau đó ngất đi.

Bạch Viên nằm ở đầm nước ngay dưới chân thác. Nước từ trên thác dội xuống trên người lần lượt cọ rửa thân thể của nó. Thân thể đồ sộ chìm nổi trong nước chậm rãi trôi theo hạ du.

Mấy ngày sau.

Trong một khe núi gần đó.

Một thanh niên không mảnh vải che thân chậm rãi bò lên từ bên cạnh thủy đàm, thân thể ướt sũng ngồi ở bên trên một tảng đá lớn.

Thanh niên kia dĩ nhiên là Thạch Mục, hắn sau khi hôn mê từ hồ sâu dưới thác nước đã bị nước chảy cuốn trôi về tới hạ du bên cạnh một khe núi.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Thạch Mục lấy từ trong nhẫn trữ vật một bộ y phục màu xanh mặc vào, sau đó lại tới đến thủy đàm bên cạnh, hai tay vục nước lên rửa mặt, buộc lại mớ tóc rối bù.

Nhìn thấy bóng mình dưới nước, hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Trong đôi mắt của hắn, ở giữa là một đôi đồng tử đen nhánh, bây giờ xung quanh đồng tử là một đường viền màu vàng tỏa ra kim quang nhàn nhạt.

Thạch Mục như có điều suy nghĩ, lại quay người nhìn lại thủy đàm.

Ánh mắt không có gì cách trở xuyên thấu qua màu xanh nhạt mặt nước, nhìn thấy tận đáy đầm, nhìn thấy vảy cá trên thân những con cá đang bơi, vây đuôi đều vô cùng rõ ràng, thậm chí nhìn rõ đường vân li ti trên đuôi cá.

Hơn nữa lúc này này, hắn vẫn chưa dùng đến Linh Mục Thần Thông. Chỉ dùng thị lực bình thường để nhìn không ngờ có thể đạt tới một trình độ như thế.

Có chút hoảng sợ ngây người vì khả năng của mình, Thạch Mục bần thần suy nghĩ. Bỗng nhiên Linh lực trong cơ thể bắt đầu khởi động, kim quang trong mắt lưu chuyển. Từ đó bắn ra hai tia sáng nhanh như thiểm điện bắn vào trong nước.

"Phốc phốc" hai đạo âm thanh do tia sáng va chạm vào mặt nước trầm bổng vang lên, trên mặt nước xuất hiện gợn sóng li ti, thoáng qua lại biến mất không thấy.

Ngay sau đó, trong đàm một con cá chuối trắng bụng lật lên, nổi lềnh bềnh trên mặt.

Con cá chuối này nhìn bề ngoài không thấy có chút vết thương nào, nhưng không hề nghi ngờ là vừa mới dưới sự công kích của ánh mắt, một phát đã giết chết nó.

Thạch Mục thấy vậy, tự nhiên vui mừng quá đỗi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Vài chục trượng bên ngoài, vài con chim nhạn vừa đang bay qua trên trời, trên người chúng lông chim, mỏ chim, móng vuốt, tất cả đều rơi vào tầm mắt Thạch Mục một cách rõ ràng rành mạch.

Thạch Mục trong mắt kim mang lại lần nữa lóe lên, nhằm vào đám chim đang bay kia, nhưng mà chờ giây lát về sau, lại không có chuyện gì xảy ra.

Thạch Mục không có nhụt chí, lại liên tiếp làm nhiều lần thí nghiệm, rút cuộc phát hiện. Bản thân thông qua Linh Mục chuyển thần thức thành công kích chỉ có tác dụng trong vòng ba trượng, vượt qua ba trượng liền không còn uy lực gì nữa.

Tuy nói khoảng cách rất ngắn, nhưng Thạch Mục rất là mừng rỡ khi đạt được năng lực này.

Hắn tin tưởng, theo thực lực bản thân tăng lên, năng lực này nhất định lột xác, ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Hơn nữa, Thạch Mục rõ ràng cảm nhận được khí huyết trên người mạnh hơn không ít so với trước. Toàn thân cảm giác tràn đầy sức sống.

Việc dung nhập thành công giọt tinh huyết thứ hai của Bạch Viên sinh ra ảnh hưởng càng thêm rõ ràng đối với thân thể.

Lại để cho hắn không nghĩ tới chính là, quá trình dung hợp tinh huyết lần này lại thống khổ gấp trăm lần như vậy nhưng lại không giống như lần trước phải tốn hết tổng cộng mười năm để luyện hóa mà chỉ cần một đã hoàn toàn thành công.

Thạch Mục suy nghĩ một chút liền cảm thấy chuyện này không có gì lạ.

Lần thứ nhất dung hợp tinh huyết Bạch Viên, hắn còn chưa đạt đến võ giả Hậu Thiên. Thể chất lúc đó so với bây giờ có cách biệt một trời một vực, căn bản không có khả năng dung hợp thành công trong một lần duy nhất, thậm chí nếu không phải Bạng Nữ Hương Châu phân thành nhiều bộ phận tinh huyết chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể, có lẽ hắn đã bạo thể mà chết từ sớm.

Hiện nay, nhục thể của hắn trải qua quá trình rèn luyện Thoát Thai Quyết, lại thêm tác dụng cải tạo của giọt tinh huyết đầu tiền nên đã hơn hẳn lúc trước, vượt xa cùng giai, vì vậy giọt tinh huyết Bạch Viên thứ hai mới có thể dung hợp vào thân thể của hắn trong thời gian ngắn như vậy.

Tử Linh Giới Diện.

Yên La toàn thân vận một bộ chiến giáp màu bạc, khuôn mặt cũng bị che đậy toàn bộ bởi ngân sắc diện giáp, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn mỗi đôi mắt lộ ra ngoài.

Nàng cầm trong tay một thanh trường thương màu bạc, một đạo bạch quang như nước chảy tại trên thân thương lưu chuyển liên tục.

Sau lưng Yên La là hai thân ảnh một cao một thấp, đúng là Vũ Dạ cùng Chủy Linh.

Xa hơn một chút, có thể nhìn thấy vô số sinh vật Tử Linh phủ khắp núi đồi, trong đó Khô Lâu, Cương thi đều có, so với thời điểm Thạch Mục còn ở đó, dường như đã tăng thêm không ít.

Trước mặt Yên La lúc này là một ngọn núi hùng vĩ. Phía trên đứng đầy sinh vật Tử Linh, so với quân đoàn Yên La, có lẽ nhiều hơn gấp đôi.

Hống!

Một tiếng gào thét kinh thiên động địa từ trên ngọn núi truyền ra. Ngay sau đó một thân ảnh thật lớn bay lên trời, hầu như che kín non nửa không trung, tản mát khí tức không kém so với Yên La.

Nhìn kỹ lại đó là một Hủ Thi Giao Long màu đen khổng lồ dài tới bảy tám chục trượng. Chỉ phân nửa thân thể thối nát của nó đã dài ra lân giáp màu đen, trên sống lưng còn có một đôi cánh bằng thịt thùng thình.

Hủ Thi Giao Long xoay giữa không trung một hồi, sau đó đáp xuống đỉnh núi, phát ra tiếng gầm tràn ngập uy hiếp về phía Yên La.

Yên La hai mắt sáng ngời tia sáng trắng, trên người màu bạc chiến giáp hào quang tỏa sáng, trong tay ngân thương tỏa ra hào quang ngút trời. Nàng huy động ngân thương trong tay chỉ về hướng ngọn núi của Hủ Thi Giao Long.

Sau một khắc, quân đoàn Tử Linh phía sau lập tức lao tới ngọn núi đối diện khiến cho mặt đất bắt đầu run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.