Huyền Giới Chi Môn

Chương 437: Tàn sát



Dịch giả: nila32

“Ngao!”

Lại là một tiếng rồng ngâm, Kim Giao vùng vẫy ra khỏi Thất Tinh Tru Tiên trận, miệng lớn đỏ lòm há rộng, mặt ngoài thân thể nổi lên kim quang. Một luồng uy áp kinh người cũng theo đó hiển lộ.

Trong lúc kinh hãi, bảy người vội vàng vận chuyển Linh lực. Các loại pháp tướng đủ mọi màu sắc nhao nhao xuất hiện sau lưng.

Kim Giao quẫy mình một cái, phóng nhanh về phía Bạch Thạch đang đứng gần gã nhất.

Một hư ảnh cự nhân màu trắng cao tới mười trượng xuất hiện sau lưng Bạch Thạch đạo nhân. Hàng Ma Thiết Côn trong tay gần như cao bằng thân thể pháp tướng bổ mạnh xuống đầu cự giao đang nhào tới.

Mắt thấy côn ảnh đánh xuống thế nhưng kim giao không hề có ý định tránh né. Thân thể lao vút lên, cự trảo dưới bụng đột nhiên thò ra, bắt bọn Hàng Ma Côn trước mặt. Trảo còn lại dễ dàng xuyên qua hư ảnh cự nhân, xé nát đầu lâu của đối phương.

Pháp tướng bị hao tổn, thân hình Bạch Thạch đạo nhân run rẩy, thất khiếu chảy ra máu tươi. Nhưng không đợi y hồi phục tinh thần, cự trảo xé nát phấp tướng lần nữa giáng xuống, chộp lấy thân thể của y ném lên không trung, há miệng nuốt xuống.

Ngay khi Bạch Thạch đạo nhân rơi vào trong miệng cự giao, pháp tướng của lão cũng bắt đầu tán loạn, hóa thành từng đốm sáng trắng bị kim giao cắn nuốt.

Nương theo từng điểm bạch quang nhập vào, thân thể cự giao sáng lên. Những vết thương thật nhỏ quanh thân nhanh chóng khép lại, khí tức mơ hồ dâng lên vài phần.

“Bạch Thạch sư huynh!”

Một gã đạo sĩ mặt vuông trừng to đến tóe lửa. Hồng quang sau lưng đột nhiên dũng động, pháp tướng mang theo cự kiếm trong tay hùng hổ lao đến, kết quả liền bị kim giao cắn đứt cổ. Cả người và pháp tướng đều bị kim giao thôn phệ sạch sẽ.

Bên kia, một pháp tướng cự nhân vỗ mạnh hai cánh sau lưng để cùng đạo sĩ áo lam phi độn đào tẩu kết quả lại bị một đạo kim quang xuyên thủng, tiếp bị cự trảo của kim giao bắt lấy, xé thành hai nửa.



Sau khi trận thế bị kim giao đánh sập, những cường giả Địa giai của Thông Thiên giáo không thể hợp sức với nhau. Trong chớp mắt đã có sáu người trở thành thức ăn cho nó.

Trong bảy người, chỉ còn lại Thanh Mộc đạo nhân nhờ vào khoảng cách xa nhất, vả lại cũng không chạy trốn nên được lưu lại.

Y nhìn Tử Ngọc đạo nhân cách đó không xa, vẻ mặt lộ nét sầu thảm, trong mắt lại nhiều thêm một phần kiên quyết.

Sau khi thôn phê sáu cường giả Địa giai, khí tức của Kim giao càng thêm cường thịnh so với trước đó. Nó dừng lại giữa không trung, miệng lớn hé mở, phóng nhanh về phía Tử Ngọc đạo nhân gần đó.

Thế nhưng cự giao đang lao nửa đường, một đạo hào quang bán nguyệt thanh sắc bất chợt bắn tới.

Phanh!

Ngoài thân cự giao bộc sáng hai màu xanh vàng tựa như mặt trời, thân hình bị đánh bật về sau một chút.

Chỉ thấy Thanh Mộc đạo nhân cầm trong tay một thanh mộc trượng xanh biếc. Pháp tướng sau lưng không thấy tung tích. Cả người y bị một đoàn thanh quang bao bọc. Khí tức theo đó liên tiếp tăng lên, từ Địa giai trung kỳ đột phát Địa giai, đạt đến trình độ gần với Địa giai đại viên mãn.

Tuy thực lực tăng lên nhưng khuôn mặt của Thanh Mộc đạo nhân tái nhợt dị thường, hai mắt giăng đầy tơ máu, hiển nhiên y đã vận dụng bí thuật thiêu đốt sinh mệnh lực nào đó.

Sau khi đánh bay cự giao màu vàng, Thanh Mộc đạo nhân không hề dừng lại. Mộc trượng trong tay liên tục vũ động. Tầng tầng lớp lớp hào quang bán nguyệt theo đó bay ra, đánh lên thân thể đồ sộ của kim giao.

Thế nhưng quanh người kim giao đã sớm hiện lên một tầng kim quang, khiến cho hào quang bán nguyệt tựa như trâu đất xuống biển, nhao nhao tán loạn không thấy.

Cự giao màu vàng nổi giận gầm lên một tiếng, miệng lớn há to, một đạo hỏa diễm kim sắc bắn thẳng về phía Thanh Mộc đạo nhân.

Thanh Mộc đạo nhân dựng thẳng mộc trượng trước người, tay trái bấm niệm pháp quyết về phía thân trượng, che chắn bản thân.

Phần phật!

Một đồ hình Thái Cực hai màu xanh trắng thật lớn xuất hiện trước người y, giống một mặt cự thuẫn che chắn cho chủ nhân.

Ngọn lửa kim sắc không ngừng thiêu đốt mặt thuẫn. Đồ án song ngư trên mặt Thái Cực cũng liên tục xoay tròn triệt tiêu hỏa diễm, miễn cưỡng chống đỡ. Chỉ là sắc mặt Thanh Mộc càng ngày càng xấu, mắt thấy không thể tiếp tục cầm cự.

Đúng vào lúc này, sau lưng cự giao chợt xuất hiện một dải hào quang màu tím. Nhìn kỹ lại mới phát hiện quang ảnh là một dải lụa tím biếc.

Trường lăng màu tím chỉ dài không quá ba thước, rộng hơn một trượng. Một đầu của nó quấn quanh cự giao, một đầu khác nằm trong tay Nộ Mục Kim Cương quanh thân tử quang vạn trượng.

Hư ảnh Kim Cương chính là pháp tướng của Tử Ngọc đạo nhân, mọc ra ba đầu sáu tay. Hai tay trên nắm chặt dải lụa, hai cánh tay khác vũ động bảo kiếm bọc trong tử diễm. Hai cánh tay gần đầu thì lại nâng đỡ một chiếc tịnh bình màu tím.

Chỉ thấy tay nắm trường lăng kéo mạnh về sau một cái lập tức hất vang thân thể to lớn của cự giao màu vàng.

Thanh Mộc đạo nhân buông lỏng áp lực nhưng lập tức hét lớn:

“Tử Ngọc sư huynh, tại sao ngươi còn chưa đi. Kẻ này không phải là thứ chúng ta có thể địch lại!”

Tử Ngọc đạo nhân mặt trầm như nước, tựa như không hề nghe thấy lời nói của Thanh Mộc đạo nhân. Pháp quyết kết thành, Kim Cương sau lưng bước về phía trước, hai thanh cự kiếm tử diễm chém xuống cự giao màu vàng, lại bị song trảo của nó ngăn chặn.

Đầu lâu kim giao nhằm thẳng về phía kim cương, thoáng chốc phun ra ba ngọn lửa kim sắc, mục tiêu là ba cái đầu của Kim Cương.

Ba đầu của Kim Cương há to miệng. Ba luồng tử khí cuồn cuộn tuôn ra, đối chọi với hỏa diễm kim sắc.

“Hô!”

Sương tím tưởng như yếu ớt khi đối chọi với hỏa diễm kim sắc lại giống như biến thành thực chất, quấn chặt lấy kim diễm.

Về phần hỏa diễm cực nóng kia, sau khi chạm phải sương mù màu tím lại như sa vào đầm lầy, chẳng những không cách nào tiến lên, còn bị ăn mòn từng chút một.

“Ta giết ngươi!”

Tử Ngọc đạo nhân gầm lên một tiếng, vội vàng tăng cường Linh lực, thúc giục pháp tướng Kim Cương tới gần cự giao màu vàng.

Đúng vào lúc này, Tử Ngọc đạo nhân đột nhiên cảm thấy bên người vang lên tiếng gió. Chỉ thấy đuôi giao khổng lồ bất ngờ đánh tới từ bên.

Lúc này muốn tránh cũng không thể tránh, y bèn há mồm phun ra một tiểu tháp vàng đồng cao chừng hơn tấc, xoay tròn liên tục, phóng xuất kim quang sáng chói bảo vệ bản thân vào trong.

Song, khi Hoàng Đồng tiểu tháp vẫn chưa hoàn toàn phóng xuất kim quang hộ thân, giao vĩ đoạt mệnh kia đã tới sát bên cạnh như muốn quất bay Tử Ngọc đạo nhân.

Đột nhiên, không khí không ngừng vang lên âm thanh “Vù vù”, hơn mười dây leo xanh béo cuộn ra, trói chặt cái đuôi khổng lồ của Kim giao.

Nhìn lại Thanh Mộc đạo nhân, sắc mặt của y càng thêm thê thảm, thất khiếu đều chảy ra huyết dịch màu đen. Sau lưng của y, một hư ảnh quỷ thủ yêu đằng lớn chừng mười trượng hiện ra.

Trăm ngàn dây leo trong tay hư ảnh sau trói buộc Kim giao lập tức bùng lên ngọn lửa màu xanh.

“Ngao!”

Kim giao bị hỏa diễm thiêu đốt, ngửa mặt lên trời gào rít giận dữ.

Sắc mặt của Tử Ngọc đạo nhân lúc này cũng trắng như tờ giấy. Pháp quyết trên tay thành hình, pháp tướng Kim Cương lập tức giơ cao tịnh bình, rồi lại đột nhiên nện xuống. Miệng bình lóe hiện tử quang, một cột sáng lớn bằng cánh tay trẻ con cuốn theo đạo đạo lôi điện tím biếc bắn thẳng đến Kim giao.

Thân hình bị trói buộc, Kim giao không kịp tránh né, bị cột sáng đánh trúng một cách dễ dàng.

Cột sáng màu tím kia vô cùng ngưng thực, cũng vô cùng nhỏ, khi đánh trúng kim giao chỉ lưu lại trên người nó một đốm đen li ti, vô cùng bắt mắt trên thân thể màu vàng của cự giao.

Xoạt xoạt!

Cổ kiếm Tùng Văn, pháp bảo sau lưng Tử Ngọc đạo nhân rốt cuộc rời vỏ. Sau khi lượn vòng trên không, bảo kiếm lớn lên đến bảy tám trượng, thân kiếm nổi lên đường vân tím biếc, thành hình trường long cùng màu dài bảy tám trượng.

Trường long há miệng rống to mọt cái, thân thể nhào tới chấm nhỏ do kim quang lúc trước tạo thành trên người Kim giao.

“Ngao!”

Kim Ngao gầm lên đau đớn. Thân hình máu thịt bầy nhầy, lộ ra một lỗ thủng lớn.

Tử Ngọc đạo nhân thấy vậy không khỏi vui mừng thế nhưng khi định triệu hồi cổ kiếm, lần nữa ra chiêu đột nhiên phát hiện bản thân không thể nhúc nhích được nữa.

Ngay lúc Kim giao gầm lên giận dữ, kim quang trên người lan tỏa mạnh mẽ tạo thành ba động vô hình bao trùm toàn bộ thành Đông Lâm.

Lúc này, không chỉ Tử Ngọc đạo nhân không nhúc nhích được, Thanh Mộc đạo nhân cùng với dân chúng đang chạy tứ tán trong thành cũng bị giam lại một chỗ.

Xoẹt!

Dây leo trên người bị bứt đứt thành từng khúc, Kim giao không bị trói buộc lập tức giương to miệng táp tới Thanh Mộc đạo nhân.

Thanh Mộc đạo nhân cười khổ một tiếng, cả người tỏa sáng rực rỡ.

Kim Giao thấy thế lập tức cả kinh, vội vàng co rụt về sau.

Ầm!

Thân thể cùng pháp tướng của Thanh Mộc đạo nhân đồng thời nổ tung. Sóng khí thanh sắc cuốn phăng bốn phía, đánh bay Kim Giao về sau hơn mười trượng. Không gian đang bị giam cầm cũng được buông lỏng.

Đôi mắt Tử Ngọc đạo nhân hồng lên, y cũng không dám tiếp tục lưu lại nơi đây. Cả người chớp động tử mang như muốn trốn chạy.

Thế nhưng Kim giao nào chịu buông tay. Thân hình khẽ đảo hóa thành một đạo kim quang mau chóng đuổi theo. Giao vĩ khổng lồ cuộn ngang một cái nhanh chóng tóm lấy Tử Ngọc đạo nhân vốn đã bay xa mấy trượng. Miệng lớn hé mở, một đoàn hỏa diễm kim hồng bao trọn lấy y.

Tử Ngọc đạo nhân thầm biết không ổn, đã sớm tế ra Hoàng Đồng Tiểu Tháp, bảo vệ bản thân nhưng sức nóng hỏa diễm truyền đến vẫn khiến y khó có thể chịu đựng được lâu.

Tí tách!

Tử Ngọc đạo nhân đột nhiên nghe được âm thanh quái dị.

Y sờ tay lên trán thì phát hiện một chất lỏng màu vàng.

Ngay sau đó, âm thanh tí tách không ngừng vang lên. Hoàng Đồng Tiểu Tháp không ngờ lại bị liệt diễm nung chảy.

Kim quang biến mất, Tử Ngọc đạo nhân không cam lòng gầm thét một tiếng, liền bị hỏa diễm kim hồng thôn phệ.

Cự giao màu vàng há miệng cắn nuốt, đồng loạt thôn phệ hỏa diễm cùng Tử Ngọc đạo nhân.

Không đến nửa ngày, tám vị cường giả Địa giai cùng bốn mươi chín đệ tử tinh anh cấp Tiên Thiên của Thông Thiên Tiên Giáo đã bị diệt sát toàn bộ.

Cự giao màu vàng cuộn người một cái, thân thể theo đó thu nhỏ lại nhanh chóng khôi phục hình dáng nam tử trung niên tóc vàng. Kim lân trên người vỡ vụn không ít thế nhưng có thể nhận ra chúng đang hồi phục nhanh chóng với tốc độ mắt thường thấy được.

“Hừ, một bầy kiến hôi mua dây buộc mình, vừa vặn có thể dùng làm huyết thực cho ta.” Nam tử tóc vàng hừ lạnh một tiếng.

Ngao Tổ nói xong, khẽ liếm bờ môi, tham lam nhìn xuống thành Đông Lâm đã bị tàn phá nặng nề bên dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.