Đống lửa u lục chiếu rọi thảm rêu cực lớn. Gần đó, còn có một bóng người cao lớn.
Người này như bơi trong trường bào xanh lá rộng thùng thình. Hai gò má cũng bị sắc xanh che đậy nhìn không ra là nam hay nữ, càng không rõ là người hay Yêu.
Người nọ cứ đứng yên cạnh đống lửa, hai tay ẩn sau ống áo thùng thình, như một bức tượng không chút sứt mẻ. Phạm vi mười trượng quanh người y đều bị một tầng sương mù kỳ dị màu xanh lá bao phủ.
Biển sương này thoạt nhìn không quá nồng đậm, thậm chí có chút mỏng manh. Hơn nữa chúng chỉ luẩn quẩn dưới chân người mắc áo xanh kia, không hề bay cao. Chưa hết, sương mù này còn không có mùi gì khó ngửi, ngược lại còn mang hương thơm tươi mới như hoa, không nhạt nhẽo cũng không nồng đậm, tạo cho người ta cảm giác say mê.
Nhưng vào lúc này, sơn động mà người mặc áo xanh trú ẩn đột nhiên rung động kịch liệt. Tựa như sớm đã đoán được, ánh mắt của y bình tĩnh như nước, không chút dao động, thân thể đung đưa nhẹ nhàng rồi nhanh chóng ổn định trở lại.
“Bành, bành, bành…”
Vô số âm thanh trầm đục liên tiếp vang lên. Mặt đất chung quanh người mặc áo xanh tựa như sôi trào, không ngừng đứt gãy.
Ngay sau đó, vô số rễ cây xám xịt lớn bằng cánh tay trẻ con thình lình chui ra từ những khe nứt đó, phủ kín mặt đất.
Hơn mười rễ cây lao đi vun vút, tạo nên đạo đạo tàn ảnh. Tốc độ không hề chậm hơn bốn người bọn họ, thậm chí khoảng cách còn đang bị thu hẹp.
Mặt ngoài đoạn rễ lớn nhất chợt loé lên ánh sáng màu lam. Một luồng lam quang hình quạt mang theo hàn khí bắn ra chung quanh, trong nháy mắt đuổi sát bốn người phía trước.
Những nơi ánh sáng màu lam đi qua, không khí đọng lại vô số tinh thể trắng ngà, giống như bông tuyết.
Bọn họ thấy vậy không khỏi giật mình. Thân thể lóe lên hào quang đỏ rực, nhanh chóng chấn vỡ băng tinh. Lúc này, tu vi cao thấp giữa bọn họ lập tức lộ rõ.
Nữ tử tóc đỏ có tu vi cao nhất. Băng tinh xanh lam chỉ kịp đọng lại trên người nàng trong thoáng chốc đã bị phá vỡ, tốc độ vì thế không bị chậm lại là bao.
Mã Liệt theo sát phía sau, chỉ thua sút chừng hai ba trượng đã chấn vỡ băng tuyết trên người. Một nam tử tóc đỏ cao lớn theo sát sau gã, cũng không tụt lại quá nhiều.
Thế nhưng, nam tử mặt rỗ với tu vi thấp nhất, tốc độ chấn vỡ băng tinh cũng là chậm mất đã bị bỏ lại một đoán khá xa.
Phần đỉnh rễ cây nở ra thành hình vòng tròn. Bề mặt để lộ một vài khe hở, tạo nên hình dáng ngũ quan cong vẹo.
Rễ cây cũng dài ra tứ chi ngắn nhỏ, thoạt nhìn có chút buồn cười thế nhưng ba người bọn họ đều không có tâm tình trêu chọc, sắc mặt đều trở nên trắng bệch.
Mã Lung khẽ quát một tiếng. Hai tay liên tục đánh ra từng đạo pháp quyết khiến cho vòng tròn bảo hộ dần dần rộng ra, bao phủ Mã Liệt vào bên trong.
Rễ cây màu lam kêu gào chói ta thế nhưng thân thể không hề nhúc nhích, tựa như vì phải thi triển bí thuật lam vân vừa rồi.
Sau đó không lâu, thật nhiều lam quang tập trung lại đây, thì ra là hơn mười đoạn rễ cây màu lam khác. Những nơi mà chúng đi qua, mặt đất liền bị sương trắng bao trùm. Phương viên mấy trăm dặm cũng bị biến thành thế giới băng tuyết.