Huyền Giới Chi Môn

Chương 478: Liều mạng truy đuổi



Dịch: nila32

Tại một khu vực khuất trong lòng núi, có một hang động tự nhiên cực lớn.

Trên bốn vách đá là vô số cỏ rêu trắng nõn, ở giữa còn có nước chảy tí tách, thoạt nhìn vô cùng ẩm ướt.

Trên mặt đất gần đó có một đống lửa. Có điều, ngọn lửa không mang màu sắc đỏ rực thường thấy mà lại có màu xanh lục, thoạt nhìn giống như quỷ diệm.

Đống lửa u lục chiếu rọi thảm rêu cực lớn. Gần đó, còn có một bóng người cao lớn.

Người này như bơi trong trường bào xanh lá rộng thùng thình. Hai gò má cũng bị sắc xanh che đậy nhìn không ra là nam hay nữ, càng không rõ là người hay Yêu.

Người nọ cứ đứng yên cạnh đống lửa, hai tay ẩn sau ống áo thùng thình, như một bức tượng không chút sứt mẻ. Phạm vi mười trượng quanh người y đều bị một tầng sương mù kỳ dị màu xanh lá bao phủ.

Biển sương này thoạt nhìn không quá nồng đậm, thậm chí có chút mỏng manh. Hơn nữa chúng chỉ luẩn quẩn dưới chân người mắc áo xanh kia, không hề bay cao. Chưa hết, sương mù này còn không có mùi gì khó ngửi, ngược lại còn mang hương thơm tươi mới như hoa, không nhạt nhẽo cũng không nồng đậm, tạo cho người ta cảm giác say mê.

Nhưng vào lúc này, sơn động mà người mặc áo xanh trú ẩn đột nhiên rung động kịch liệt. Tựa như sớm đã đoán được, ánh mắt của y bình tĩnh như nước, không chút dao động, thân thể đung đưa nhẹ nhàng rồi nhanh chóng ổn định trở lại.

“Bành, bành, bành…”

Vô số âm thanh trầm đục liên tiếp vang lên. Mặt đất chung quanh người mặc áo xanh tựa như sôi trào, không ngừng đứt gãy.

Ngay sau đó, vô số rễ cây xám xịt lớn bằng cánh tay trẻ con thình lình chui ra từ những khe nứt đó, phủ kín mặt đất.

Chỉ là, ngay khi chạm phải biển sương màu xanh lá, đám rễ cây này bỗng nhiên vặn vẹo điên cuồng, như muốn chui ngược trở lại lòng đất. Thế nhưng, gần như lập tức, bề mặt của chúng lộ ra vô số lỗ thủng, từ đó chảy ra lượng lớn chất lỏng màu vàng nâu.

Không bao lâu sau, đám rễ cây kia hoàn toàn bị hòa tan, biến thành một bãi chất lỏng màu vàng xanh, hòa vào biển sương gần đó.

Về phần số rễ cây may mắn thoát khỏi phạm vi bao phủ của lục vụ, trong nháy mắt liền lao thẳng lên đỉnh động, vòng vèo một hồi rồi như trường thương đâm thẳng đến vị trí người mặc áo xanh.

Nào ngờ y tựa như không thèm để ý đến, chỉ nhẹ nhàng nâng tay phóng ra một đám sương mù màu xanh.

Đám rễ cây kia vừa dính phải sương mù màu lục, lập tức trở nên thối rữa, hóa thành giọt giọt chất lỏng, tí tách rơi xuống mặt đất.

Những giọt chất lỏng này rơi lên thân thể người mặc áo xanh liền bốc lên một đám khói trắng sau đó nhanh chóng bị trường bào của y hút lấy.

“Cuối cùng đã chờ được…”

Người mặc áo xanh lẩm bẩm một câu. Ngữ khí có chút hưng phấn nhưng thanh âm thập phần chói tai, cứ dao mài trên đá vậy.

Nói xong, y chợt biến mất, chỉ còn lại một ít sương mù màu lục phiêu đãng trong không khí.



Bên kia Mãng Cổ Sâm Lâm, bốn đạo thân ảnh đỏ rực không ngừng lao đi giữa rừng núi.

Bốn người đều tóc đỏ mắt đỏ, chính là đám người Mã Liệt lúc trước phát sinh xung đột nho nhỏ với Thạch Mục. Giờ phút này, thân thể bọn họ đều sáng lên ánh đỏ lập lòe, thoạt nhìn đã vận toàn lực. Thần sắc khẩn trương, hoảng sợ, thỉnh thoảng nhìn lại sau lưng.

“Thoát rồi sao?” Nam tử mặt rỗ quay đầu quan sát thoáng qua rồi hỏi.

“Đừng nhìn lại, dùng hết tốc độ tiến về phía trước!” Thiếu nữa tóc đỏ quát.

Nàng vừa nói xong, mặt đất sau lưng thình lình nổ vang. Mười sợi rễ cây to lớn theo đó chui ra, đánh tới bốn người.

Đám rễ cây này khác với rễ cây rám nắng ở những nơi khác. Chúng có màu xanh lam, lại còn tản ra hàn khí thấu xương. Những nơi thứ này đi qua, mặt đất chung quanh đều bị phủ lên một tầng sương trắng.

Bốn người thấy vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Hơn mười rễ cây lao đi vun vút, tạo nên đạo đạo tàn ảnh. Tốc độ không hề chậm hơn bốn người bọn họ, thậm chí khoảng cách còn đang bị thu hẹp.

Mặt ngoài đoạn rễ lớn nhất chợt loé lên ánh sáng màu lam. Một luồng lam quang hình quạt mang theo hàn khí bắn ra chung quanh, trong nháy mắt đuổi sát bốn người phía trước.

Những nơi ánh sáng màu lam đi qua, không khí đọng lại vô số tinh thể trắng ngà, giống như bông tuyết.

Bốn người Mã Liệt cũng bị quang mang lam sắc bao phủ. Thân thể lập tức ngưng kết một tầng băng tinh khiến cho tốc độ phi độn trở nên chậm lại.

Bọn họ thấy vậy không khỏi giật mình. Thân thể lóe lên hào quang đỏ rực, nhanh chóng chấn vỡ băng tinh. Lúc này, tu vi cao thấp giữa bọn họ lập tức lộ rõ.

Nữ tử tóc đỏ có tu vi cao nhất. Băng tinh xanh lam chỉ kịp đọng lại trên người nàng trong thoáng chốc đã bị phá vỡ, tốc độ vì thế không bị chậm lại là bao.

Mã Liệt theo sát phía sau, chỉ thua sút chừng hai ba trượng đã chấn vỡ băng tuyết trên người. Một nam tử tóc đỏ cao lớn theo sát sau gã, cũng không tụt lại quá nhiều.

Thế nhưng, nam tử mặt rỗ với tu vi thấp nhất, tốc độ chấn vỡ băng tinh cũng là chậm mất đã bị bỏ lại một đoán khá xa.

Rễ cây khổng lồ màu lam bất chợt lóe sáng, tạo thành một thanh băng thương lớn chừng một trượng bắn ra, đâm lên thân thể nam tử mặt rỗ.

“A…” Nam tử mặt rỗ hét thảm một tiếng, bụng dưới đã bị băng thương đâm thủng, thân thể rơi xuống.

Không đợi nam tử mặt rỗ rơi xuống đất, mười đoạn rễ cây phía sau đã bay vụt tới, đâm lên thân thể của gã.

“Mã Hồng!” Nam tử cao lớn nhìn thấy cảnh này, khóe mắt như muốn nứt ra, hét lớn.

“Không cứu được, đừng ngừng lại, chạy mau!” Thiếu nữ tóc đỏ biến sắc kêu lên.

Thân thể nam tử cao lớn run lên nhưng không dừng lại mà tiếp tục bay về phía xa xa.

Hơn mười đoạn rễ xuyên qua thân thể nam tử mặt rỗ, chỉ còn lại đoạn rễ cây to nhất vẫn đang đuổi theo.

“Lung tỷ, chỉ có một đoạn rễ cây đuổi theo. Chúng ta có nên thừa cơ hợp lực đánh chết nó?” Mã Liệt quay đầu nhìn sang thiếu nữ tóc đỏ.

Nam tử cao lớn nghe vậy cũng lập tức gật đầu, ánh mắt đỏ rực như máu.

“Không nên trì hoãn thời gian, thừa dịp này, chúng ta đi mau!” Mã Lung suy nghĩ một chút lập tức lắc đầu.

Rễ cây khổng lồ sau lưng ánh lên lam quang, lần nữa ngưng kết một thăng băng thương khổng lồ, bay vụt đến vị trí của cô gái này.

Mã Lung nhướng mày, khẽ vung cánh tay trắng nõn. Một cột lửa xích sắc theo đó bay ra, hóa ra hỏa xà lớn chừng vài trượng, va chạm với băng thương.

Một tiếng vang thật lớn, hỏa xà cùng băng thương đồng thời vụn vỡ, hóa thành hỏa diễm băng lăng.

Đôi mắt Mã Lung lóe lên hồng quang, ngón tay búng ra. Một đạo điện xà màu đỏ theo đó đánh về phía sau.

Rễ cây khổng lồ vừa thoát ra khỏi biên sương, liền bị ánh sáng màu đỏ đánh trúng, lập tức đại chấn.

Hồng quang tiêu tán, để lộ tinh thể màu đỏ hình mũi khoan.

Mã Lung lẩm bẩm niệm chú, thân thể lóe lên ánh sáng màu đỏ.

Tinh thể bên dưới lập tức nổ tung, hóa thành một đám mây lửa vây kín rễ cây màu lam vào giữa.

Hỏa vân chấn động kịch liệt. Từng đạo lam quang từ đó lộ ra, hiển nhiên rễ cây kia đang giãy giụa kịch liệt để thoát ra ngoài.

“Đi mau!” Mã Lung khẽ quát một tiếng, thân thể đại phóng hồng quang, bay nhanh về phía xa xa.

Hai người còn lại vội vàng đuổi theo.

Sau lưng bọn họ, khi mười đoạn rễ cây rời khỏi thân thể nam tử mặt rỗ, gã đã tuyệt khí.

Hơn mười đoạn rễ cây giống như vật sống, há miệng cắt nuốt tinh huyết trong cơ thể của nam tử mặt rỗ khiến cả người gã khô quắt nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Hơn mười đoạn rễ cây khẽ run lên, mang theo thây khô bay lên. Xen lẫn lam quang tản mát có thể thấy được huyết quang nhàn nhạt.

Huyết quang lóe lên, hơn mười đoạn rễ cây tụ lại một chỗ, hòa thành một thể, hóa thành rễ cây khổng lồ lớn chừng bảy tám trượng, chui xuống mặt đất.

Ba người Mã Lung bay hơn mười dặm, tiến vào ngọn núi gần đó.

Nhận ra rễ cây màu lam vẫn chưa đuổi kịp, cả ba đều thoáng buông lỏng.

Mã Liệt đang định nói gì đó thì mặt đất trước mặt bỗng nhiên nứt ra. Một đoạn rễ cây dài bảy tám trượng theo đó chui ra, chặn đường bọn họ.

Phần đỉnh rễ cây nở ra thành hình vòng tròn. Bề mặt để lộ một vài khe hở, tạo nên hình dáng ngũ quan cong vẹo.

Rễ cây cũng dài ra tứ chi ngắn nhỏ, thoạt nhìn có chút buồn cười thế nhưng ba người bọn họ đều không có tâm tình trêu chọc, sắc mặt đều trở nên trắng bệch.

“Chết… Đều phải chết…” Rễ cây màu lam mở miệng, phát ra thanh âm khó nghe.

Người nó đại phóng ánh sáng màu lam. Trước người ngưng tụ lam vân lớn hơn mười trượng, bên trong chớp động quang mang chói mắt, còn có âm thanh long long trầm thấp.

“Coi chừng!” Mã Lung lớn tiếng nhắc nhở.

Nàng vừa dứt lời, đám mây màu xanh chợt co rút lại sau đó biến lớn.

Xùy xùy!

Vô số băng tinh to dài màu lam bắn ra, tựa như mưa đá, tạo nên uy thế vô cùng kinh khủng.

Mã Lung khẽ quát một tiếng, đỉnh đầu hiện ra một vòng tròn đỏ rực, tản ra mảng lớn hồng quang, tạo nên vòng bảo hộ, bao phủ thân thể của nàng vào trong.

Hai người bên cạnh cũng vội vàng thi triển thủ đoạn phòng hộ của mình. Mã Liệt hét lớn một tiếng, thân thể bùng cháy dữ dội tạo nên hai con hỏa xà lớn chừng mấy trượng, nằm trên đỉnh đầu, bao hộ chặt chẽ thân thể của gã.

Nam tử cao lớn còn lại phản ứng hơi chậm nhưng cũng kịp ngưng kết hào quang hộ thể.

Vô số băng tinh hung hăng oanh kích ba người, tạo nên tiếng động như vũ đả ba tiêu.

Nhìn thấy vòng bảo hộ run rẩy kịch liệt, Mã Lung biến sắc vội vàng phất tay đánh ra mấy đạo hồng quang, giúp nó ổn định trở lại.

Uy lực của băng tinh màu lam không ngờ mạnh mẽ đến vậy!

“A!” Vào thời khắc này, một tiếng hét thảm bên cạnh truyền đến.

Mã Lung quay đầu nhìn lại, thì ra nam tử cao lớn kia đã xảy ra chuyện.

Gã chưa kịp tế ra Linh khí phòng ngự, chỉ dựa vào một tầng hộ thể. Trong nháy mắt, vòng bảo hộ đã bị băng tinh màu lam xé rách. Thân thể bị vô số băng tinh xuyên thủng như tổ ong.

Bành!

Băng tinh màu lam nổ tung. Thân thể nam tử cao lớn cũng biến thành mưa máu.

“Mã Minh!” Mã Liệt gần đó hét lên thống thiết.

Có điều gã cũng đang lâm vào tình thế nguy hiểm. Hai đầu hỏa mãng trước người cũng bị vô số băng tinh đánh trúng, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

“Còn không mau đến chỗ của ta!”

Mã Lung khẽ quát một tiếng. Hai tay liên tục đánh ra từng đạo pháp quyết khiến cho vòng tròn bảo hộ dần dần rộng ra, bao phủ Mã Liệt vào bên trong.

Rễ cây màu lam kêu gào chói ta thế nhưng thân thể không hề nhúc nhích, tựa như vì phải thi triển bí thuật lam vân vừa rồi.

Sau đó không lâu, thật nhiều lam quang tập trung lại đây, thì ra là hơn mười đoạn rễ cây màu lam khác. Những nơi mà chúng đi qua, mặt đất liền bị sương trắng bao trùm. Phương viên mấy trăm dặm cũng bị biến thành thế giới băng tuyết.

Hai người nhìn thấy thật nhiều rễ cây màu lam xuất hiện, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Vào thời khắc này, sơn động gần đó chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ, một bóng người từ đó bay ra. Toàn thân của hắn được quang mang đỏ rực bao phủ, trên bờ vai còn có một con vẹt lớn. Đúng là Thạch Mục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.