Thấy Thạch Mục tỏ vẻ cung kính, sắc mặt Dung Chúc mới trở nên dễ nhìn hơn một chút.
“Sở dĩ gọi thiết côn này là Như Ý Tấn Thiết Côn, chính bởi vì nó ẩn chứa lực lượng của trọng lực pháp tắc. Vì vậy nó có thể biến hóa theo ý muốn của người sử dụng nó, có thể biến lớn lên, biến nhỏ lại, biến nặng, biến nhẹ. Mặc dù đây chưa phải là kiện Linh Khí trung phẩm cao giai nhất do lão phu luyện chế, nhưng đây lại là một trong những tác phẩm mà lão phu cảm thấy tâm đắc nhất. Do chưa thể tìm được chủ nhân phù hợp cho nó nên Thiết Côn mới còn nằm lại trên kệ đến hôm nay, ta không ngờ rằng nó lại trở thành tiện nghi cho ngươi.” Dung Chúc vừa dịu dàng nhìn chăm chú vào Hắc Thiết Côn như đang nhìn vào đứa con thân thuộc của mình vừa nhẹ nhàng nói với Thạch Mục.
“Vãn bối đa tạ tiền bối đã trao tặng món đồ yêu thích của mình” Thạch Mục chân thành nói, hắn nhẹ nhàng vuốt ve dọc trên phần thân xù xì của Thiết Côn khi biết được giá trị của nó.
“Mà thôi, ngươi đã có thể chọn trúng nó từ trong vô số binh khí trên kệ, đó là hữu duyên.” Dung Chúc nói ra.
“Tiền bối đã nói thanh Như Ý Tấn Thiết Côn này có thể biến hóa lớn nhỏ như ý, nặng nhẹ tùy tâm. Không biết sự biến hóa này có cực hạn hay không?” Thạch Mục hỏi.
“Côn này khi biến lớn, có thể lớn ngàn trượng, khi biến nhỏ, có thể nhỏ bằng cây tăm, nhẹ thì như lông hồng mà nặng thì có thể đạt tới hơn mười vạn cân. Nhưng lão phu tin rằng, đó chưa phải là cực hạn cuối cùng của nó. Chính lão phu cũng đang muốn nhìn một chút xem, khi ở trong tay ngươi, Tấn Thiết Côn này có biến hóa đạt đến mức nào.”
“Tiền bối, bây giờ vãn bổi có thể thử dùng côn một lần được chăng?” Nghe Dung Chúc nói xong, Thạch Mục trở nên mừng rỡ, nhưng đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện gì đó rồi mở miệng hỏi.
“Tấn Thiết Côn đã là linh khí của ngươi, ngươi muốn làm thí nghiệm thế nào thì cứ tự quyết định.” Dung Chúc đáp.
Được họ Dung đồng ý, Thạch Mục lập tức rút ra Vẫn Thiết Hắc Đao cùng Vẫn Thạch Đao Côn đang đeo trên lưng rồi hợp cả hai lại một tạo thành Vẫn Thạch Mạch Đao, hắn nắm chặt lại dùng hết sức vung lên, một mảnh Ô Hắc đao ảnh xuất hiện chém mạnh lên phần thân bằng thép ròng của Tấn Thiết Côn.
“Keng…” Một âm thanh vang lên, Vẫn Thạch Mạch Đao trong tay Thạch Mục bị chấn động ngược lại, văng ra.
Thạch Mục nhìn lại, chỉ thấy trên thanh trường côn màu đen tuyệt nhiên không có một chút dấu vết nào, trên mặt hắn lập tức lộ ra mừng rỡ, vui vẻ.
“Thanh đao này….chẳng phải là làm bằng Vẫn Tinh Huyền Thiết ư?” Dung Chúc vội vàng kêu lên ngay khi ánh mắt hắn vừa lướt qua thanh Mạch Đao trong tay Thạch Mục.
"Vẫn Tinh Huyền Thiết là gì?" Thạch Mục nghi ngờ, nói.
“Đưa cho lão phu nhìn qua xem nào.” Dung Chúc vừa nói vừa dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Mạch Đao.
Thạch Mục chần chừ, có vẻ như hắn không muốn đưa Mạch Đao cho họ Chúc.
Dung Chúc hầu như không để ý đến hắn, lão nhấc ngang thanh Mạch Đao lên, gõ nhẹ lên thân đao hai cái, rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, tiếp theo các ngón tay lão sáng rực lên sắc đỏ, lão xoa bóp, nhấn nhá thanh đao kiểu như xem mạch cho người bệnh, sau một hồi lão đưa đao trả lại cho Thạch Mục, nghiêm túc nói.
“Tiểu tử, ngươi thật sự là gặp được may mắn, Vẫn Tinh Huyền Thiết này là đồ vật khó cầu đấy, từ đâu mà ngươi có được một khối lớn thế này. Lão phu nghe nói Hắc Thiết này được hun đúc từ Tinh Thần Lực mà thành, nó mang bên trong loại Tinh Thần Lực cực hạn. Hắc Thiết này rất khó tìm kiếm, cũng rất khó khăn khi dùng nó chế tạo binh khí, nhưng khi được tích trữ đầy đủ Thiên Địa linh khí, uy năng của nó tăng lên rất nhiều. Nếu như ngươi thích, lão phu có thể bớt chút ít thời gian giúp ngươi dung luyện Hắc Đao này vào Như Ý Tấn Thiết Côn.” Dung Chúc nói với sắc mặt trang trọng.
“Chuyện này là thật ư?” Thạch Mục vui vẻ hỏi lại.
“Lão phu lẽ nào lại nói đùa với ngươi? Lão phu sẽ giúp ngươi dung luyện đao côn, tiền công ta không thèm lấy của ngươi một cắc. Nhưng ta có một đề nghị, với khối lượng nguyên liệu có được từ Mạch Đao thì chỉ cần dung luyện một nửa nguyên liệu đó vào Tấn Thiết Côn là được, nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì cả, phần nguyên liệu Vẫn Tinh Huyền Thiết còn thừa lại, lão phu muốn có tất cả, ý ngươi thế nào?” Dung Chúc hỏi.
“Vậy tiền bối cần thời gian bao lâu để dung luyện?” Thạch Mục trở nên trầm tư, hỏi lại.
“Đây chỉ là dung luyện mà thôi, không phải rèn lại thêm lần nữa, thời gian tiêu phí cũng không quá nhiều, chỉ một tháng là đủ.” Dung Chúc suy nghĩ một lúc rồi nói ra.
“Vậy thì tốt, kính xin tiền bối giúp đỡ.” Sau khi nghe thế, Thạch Mục vội vàng trịnh trọng cúi đầu nói với Dung Chúc.
“Coi như một lời đã định.” Trên mặt Dung Chúc lộ ra nét vui sướng.
Sau khi quyết định, Thạch Mục đã không còn do dự nữa, hắn giao hết Vẫn Thiết Hắc Đao, Vẫn Thạch Đao Côn cùng Như Ý Tấn Thiết Côn cho đối phương.
“Việc dung luyện kéo dài khoảng một tháng, sau một tháng ngươi cứ đến đây mà lấy Linh Khí, tốt hơn là ngươi giữ lấy tín vật này sau này dễ tìm lão phu.” Dung Chúc sau khi thu hai kiện đồ vật của họ Thạch, lão ta lấy ra cái Chú Tạo Chùy nhỏ xíu trước đây đưa lại cho Thạch Mục.
Thạch Mục nhận lại Chú Tạo Chùy, nhẹ nhàng gật đầu với lão, rồi không nấn ná ở lại bên trong, nhanh chóng cáo từ rồi ly khai.
Sau đó hắn không quay về động phủ ngay mà đi đến Thánh Điển Các.
Từ mấy hôm nay, hắn đã ghi nhớ rõ ràng các vị trí trong không gian Thánh Điển Các. Rất nhanh, hắn đã đi đến địa phương này.
Tuy không phải là lần đầu đến đây, Thạch Mục vẫn bị khiếp sợ bởi biển sách mênh mông tựa như vô cùng vô tận đang bày ra trước mắt. Trong lòng hắn liên tục phỏng đoán không biết Thiên Lan Thánh Địa đã mất bao nhiêu thời gian mới thu gom được số sách nhiều như vậy.
Hắn lắc đầu một cái, cắt đứt những suy nghĩ lan man, rồi quay đầu xem xét xung quanh.
Cách hắn không xa là một cái bình đài, hắn khẽ lắc mình một cái rồi bay về hướng đó.
Một tấm Thạch Bích màu trắng được dựng thẳng đứng trên bình đài, trên Thạch Bích là một đồ án chằng chịt rậm rạp.
Thạch Mục nhìn đi nhìn lại đồ án đó, hồi lâu hắn liền hiểu ra đây là địa đồ của Thánh Điển Các.
Không gian bên trong Thánh Điển Các rất rộng lớn, dựa theo sự phân loại, tổng cộng bao gồm hai mươi hai khu vực khác nhau, mỗi một khu vực đều lưu trữ các điển tịch, các điển tịch của các khu vực đều không giống nhau.
Có rất nhiều Công pháp, rất nhiều võ kỹ, còn có cả các sách thuốc, y thuật, điển tịch về nhân văn, điển tịch về địa lý…….Thạch Mục mới xem qua đã cảm thấy như thế này là quá đủ.
Trước khi đến đây hắn đã biết rằng trong Thánh Điển Các không có người trông coi hay Thủ thư gì hết, một người nếu muốn tìm một cuốn sách vở gì ở đây đều phải kiên trì tự tìm kiếm lấy.
Nghe nói cái quy củ bất thành văn này là do Lão Tổ của Thiên Lan Thánh Địa lập ra, dựa trên nguyên tắc tất cả việc tìm kiếm đều do cơ duyên, không được phép cưỡng cầu.
Thạch Mục nhìn kỹ một lúc lâu, hắn lại lắc mình một cái, bay về một hướng xa xa.
Bay gần nửa canh giờ, Thạch Mục mới đến được chỗ lựa chọn, đó là khu vực số mười chín của Thánh Điển Các, nơi đây lưu giữ vô số điển tịch Võ kỹ.
Thạch Mục đang muốn đổi được một môn võ kỹ cao minh có thể phối hợp với linh khí Như Ý Tấn Thiết Côn.
Riêng khu vực số mười chín này diện tích cũng rất lớn rồi, nếu như một người cứ từ từ mà xem hết các điển tịch ở đây thì hắn ta cũng phải tiêu tốn từ nửa năm đến một năm cũng chưa chắc đã xong.
Nơi đây đồng thời chia làm ba mươi hai đài, mỗi đài đều được giới thiệu kỹ càng các vị trí đâu là Quyền Pháp võ kỹ, đâu là Đao Pháp võ kỹ…
Thạch Mục căn cứ vào các biểu tượng giới thiệu, hắn nhanh chóng tìm được vị trị lưu trữ Côn Pháp.
Hắn phi thân xuống một cái bệ đá màu xanh lớn khoảng gần một mẫu, phía trên bệ đá bày đặt hơn một trăm giá sách, số sách trên các giá sách chỉ sợ có đến mấy trăm cuốn, chỉ tính số lượng ở một cái bệ đá này thôi đã vượt quá con số hàng vạn.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ hưng phấn, hắn bắt đầu xem từ giá sách thứ nhất.
Toàn bộ giá sách bị cấm chế bao phủ, hắn không thể lấy sách ra xem, nhưng phía dưới từng điển tịch Võ kỹ đều có một số chú giải viết rõ ràng về các đặc điểm của Võ kỹ, hắn có thể tham khảo sơ lược.
"Phiên Long Côn Pháp, Địa Giai võ kỹ, luyện đến cảnh giới đại thành, có thể ngưng tụ thành kình khí Long hình, đả thương đối phương cách xa ngoài trăm dặm..."
"Huyễn Ảnh Bát Quái Côn, Tiên Thiên võ kỹ, côn pháp như huyễn, ánh côn làm cho đối thủ khó phân biệt..."
"Vô Ảnh Côn Thuật, Địa Giai võ kỹ, tăng trưởng tốc độ, có thể vô hình gây tổn thương cho đối thủ..."
Thạch Mục bắt đầu hoa mắt, nơi đây có quá nhiều Võ kỹ, hơn nữa các Võ kỹ đểu rất đặc sắc, làm cho tầm mắt hắn như được mở rộng thêm ra.
Nhưng hắn cũng không sốt ruột, hắn thong thả từ tốn xem xét từng giá sách một.
Mất trọn ba canh giờ, sau khi xem xét một giá sách, Thạch Mục ngẩng đầu lên, thở ra một hơi.
Ngay từ những ngày đầu, Thạch Mục đã nghe nói Thiên Lan Thánh Địa đã sưu tầm được toàn bộ các điển tịch được lưu truyền trong Tinh Vực Đại Thế Giới. Khi đó hắn còn không tin, nhưng sau mấy canh giờ xem xét đã để lại trong lòng hắn nỗi khiếp sợ không nguôi.
Công pháp điển tịch trong Thánh Điển Các rất nhiều, danh mục công pháp cũng rộng rãi, tất cả vượt xa khỏi sự tưởng tượng ban đầu của hắn.
Thậm chí ở đây, hắn còn thấy cả Thất Sát Côn Pháp, tuy rằng hắn không thể đọc được tận mắt để xác nhận, nhưng xem qua việc miêu tả đặc điểm của công pháp này thì giống y đúc như Thất Sát Côn Pháp mà hắn đã tu luyện ở Lam Hải Tinh.
Nhưng mặc dù ở đây nhiều võ kỹ như vậy hắn vẫn không thể tìm ra một môn võ kỹ côn pháp nào hoàn toàn phù hợp với mong muốn của hắn
Ngay lúc Thạch Mục đang băn khoăn cực độ, đột nhiên hắn nhìn thấy một cuốn điển tịch, hắn vội nhìn kỹ lại.
"Thông Thiên Thập Bát Côn, Địa giai võ kỹ, người tu luyện cần có thân thể mạnh mẽ. Thân thể càng mạnh thì uy lực của côn pháp càng lớn, tu luyện đến cảnh giới chí cao thì có thể khuấy động thiên địa nguyên khí xung quanh, sức mạnh nghiêng trời lệch đất..." Thạch Mục lẩm bẩm đọc rồi ghi nhớ lời giới thiệu phía dưới, càng đọc, ánh mắt hắn càng sáng lên.
Côn pháp này như được làm ra theo yêu cầu đặc điểm thân thể của hắn, hơn nữa Như Ý Tấn Thiết Côn sau khi được dung nhập Vẫn Tinh Huyền Thiết sẽ có khả năng hấp thụ thiên địa linh khí, cho nên côn pháp này cực kỳ xứng đôi với nó.
Càng quan trọng hơn đó là “Thông Thiên Thập Bát Côn” nghe có vẻ có cái gì đó tương tự với Phiên Thiên Côn đang nằm trong cơ thể của hắn, sự trùng hợp này có nguyên nhân gì chăng?
Trong lòng Thạch Mục liền đưa ra quyết đinh, ánh mắt hắn lập tức nhìn lên phía trên điển tịch, ở chỗ đó có ghi số Huyền Linh Điểm cần đổi.
Ngay lập tức, thân thể hắn trở nên cứng đờ, sắc mặt hắn dần dần trở nên rất khó coi.
Chín mươi lăm Huyền Linh Điểm!
Hắn đã xem xét chỗ này rất lâu, Thiên Tiên võ kỹ cần khoảng trên dưới mười Huyền Linh Điểm, Địa Giai võ kỹ cũng chỉ khoảng năm mươi Huyền Linh Điểm, nhưng bộ “Thông Thiên Thập Bát Côn” này cũng chỉ là Địa giai võ kỹ nhưng lại yêu cầu số điểm gấp đôi.
Sắc mặt Thạch Mục thay đổi, hắn chợt lật tay lấy ra Huyền Linh Bích rồi khẽ lắc một cái, từ phía dưới Huyền Linh Bích một đạo bạch quang xuất hiện bay thẳng vào mặt ngoài cấm chế trên giá sách.
Huyền Linh Bích khẽ rung lên, hiện ra một trăm Huyền Linh Điểm, đã mất một điểm còn lại chín mươi chín điểm, Thạch Mục thấy thế lập tức cảm giác có chút đau lòng.
Ô...ô...n...g!
Lúc này trên cấm chế hiện ra một tầng bạch quang rồi tụ lại rất nhành thành một cái mặt người thật lớn.
“Tên tiểu tử nào đang triệu hoán ta thế?” Mặt người vừa nhìn Thạch Mục vừa mở miệng ra hỏi, âm thanh ôm ồm không cảm xúc.
“Thưa tiền bối, chính là đệ tử.” Thạch Mục chắp tay thi lễ với cái mặt người một cái rồi nói.
Nếu nói là không có người trông coi Thánh Điển Cách thì cũng không chính xác, vì thật ra toàn bộ Thánh Điển Các được đặt dưới sự khống chế của Tháp Linh.
Hắn vừa đọc các dòng chữ được viết trên tấm bia trong Thánh Điển Các thì biết thêm rằng: nếu như hắn chấp nhận tiêu phí một ít Huyền Linh Điểm thì có thể triệu hoán Tháp Linh để hỏi thăm một số vấn đề.
Đương nhiên, việc hỏi cũng có yêu cầu rất nghiêm khắc, nếu như vấn đề cần hỏi vượt quá các yêu cầu đó, Tháp Linh sẽ không trả lời, nhưng Huyền Linh Điểm đã tiêu phí để triệu hoán ra Tháp Linh thì không được trả lại.
“Tiều tử này, ngươi có việc gì cần hỏi?” Tháp Linh nói
“Đệ tử vừa nhìn thấy một môn Côn Pháp võ kỹ tên là “Thông Thiên Thập Bát Côn”, xin hỏi tiền bối vì sao côn pháp này lại cần nhiều Huyền Linh Điểm như vậy, cần đến chín mươi lăm Huyền Linh Điểm” Thạch Mục hỏi.
“Võ kỹ này chính là Côn Pháp bí truyền từ thời Thượng Cổ, trong đó có chứa các cơ duyên huyền diệu khác, cần phải người hữu duyên mới nhìn thấy được.” Giọng nói của Tháp Linh linh hoạt kỳ ảo, nghe như quanh quẩn bên tai Thạch Mục vậy.
Thạch Mục nghe nói vậy liền trở nên ngẩn ngơ, đây mà là trả lời à, thật là quá mơ hồ, không rõ ràng gì cả.
“Ngươi đã hỏi và ta đã trả lời, nếu ngươi không có việc gì nữa, ta đi nghỉ đây.” Tháp Linh chậm rãi nhạt dần, tựa như có thể biến mất trong chốc lát.
“Đợi một chút, Tháp Linh tiền bối, đệ tử vẫn còn một vấn để muốn hỏi, Cửu Chuyển Huyền Công ở nơi nào ạ? Muốn đổi khẩu quyết tầng thứ ba và khấu quyết của các tầng sau đó thì cần bao nhiêu Huyền Linh Điểm vậy?” Thạch Mục thấy vậy lập tức cuống quýt mở miệng hỏi.