Huyền Giới Chi Môn

Chương 513: Oan gia ngõ hẹp



Dịch giả: Ô Ma Bát Đế
Biên: nila32

Khi Thạch Mục từ hầm băng trong huyệt động đi ra, gió tuyết ngoài trời đã ngừng thổi, mây trắng bay cuồn cuộn giữa không trung, ánh nắng mặt trời tỏa ra chan hòa, ấm áp.

Hắn đứng im dưới ánh nắng, tận hưởng cảm giác khoan khoái của cơ thể đang ấm dần lên.

Ngay khi hắn đang chuẩn bị tế ra Thanh Dực Phi Xa rời đi, đột nhiên, một tiếng “Oành” chói tai truyền đến từ một địa phương gần đó.

Theo hướng tiếng động phát ra, Thạch Mục nhìn thấy từ phía xa xa, cách hắn hơn trăm trượng, có một ngọn núi bên ngoài bị băng tuyết bao trùm trắng xóa, lớp băng đổ vỡ bắn ra tung tóe, sụp xuống như triều đổ. Ở giữa sườn núi, một các cửa động vừa mới mở, hai đạo độn quan từ trong đó bay vút ra.

Một người trong bọn họ đang mặc bộ áo màu lục rộng thùng thình, khuôn mặt cũng được che kín bằng một tấm vải lục chỉ để lộ đôi mắt có thần sắc sáng ngời, người này đúng là Lữ Cảnh.

Bên cạnh gã là một người mặc áo choàng đen, lưng còng xuống, một nửa khuôn mặt đen kịt, nửa kia lại trắng hếu, tướng mạo thập phần xấu xí.

Trên y phục của Lữ Cảnh và nam tử có dung mạo xấu xí đều vương một ít hàn băng, nhìn dáng dấp của cả hai có chút tiêu điều, chật vật.

Ngay lúc Thạch Mục phát hiện ra hai người này, hiển nhiên họ cũng chú ý đến Thạch Mục, cả hai trực tiếp độn quang bay luôn về phía hắn.

Thạch Mục thấy vậy, thầm nghĩ trong lòng, thật là oan gia ngõ hẹp. Hắn bèn lấy tĩnh chế động, đứng im tại chỗ.

Khoảng cách song phương quá gần, hai người Lữ Cảnh không mất nhiều thời gian, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện mấy cái đã xuất hiện trước mặt Thạch Mục.

“Thạch Mục! Tiểu tử nhà người tại sao lại ở chỗ này?” Trong mắt Lữ Cảnh hiện lên một tia kinh ngạc, lạnh giọng hỏi.

“Tại hạ ở chỗ nào, hình như là không liên quan gì đến các hạ đấy.” Thạch Mục không có tâm nguyện cùng người này kết giao, hắn lạnh lùng trả lời.

Lữ Cảnh nghe thấy vậy, sắc mặt lạnh băng. Không đợi cho hắn tiếp tục mở miệng, tên nam tử xấu xí bên cạnh lập tức mở miệng hỏi:

"Lữ sư đệ, ngươi biết người này?"

“Liêu sư huynh, đây là Thạch Mục, hắn là tân đệ tử cùng tham gia khảo nghiệm nhập môn Thánh Địa với ta. Trong bí cảnh thí luyện, chúng ta nảy sinh chút ít mẫu thuẫn.” Lữ Cảnh nói.

“A, nguyên lai là đông môn, gặp gỡ thật là đúng dịp.” Nam tử xấu xí nghe vậy vừa dùng ánh mắt bất thiện quét qua quét lại khắp người Thạch Mục vừa nói.

“Tại hạ đang có việc, xin cáo từ hai vị.” Thạch Mục nhíu mày, trên tay lóe lên một tia sáng màu lục, Thanh Dực Phi Xa liền xuất hiện ngay bên cạnh.

Vừa đại chiến một trận cùng Băng Chu, cả chân khí và thể lực đều tiêu hao không nhỏ, hắn hoàn toàn không muốn tiếp tục ở lại chỗ đầy thị phi bất trắc này.

"Chậm đã!"

Nhưng ngay lúc đó, nam tử xấu xí đột nhiên mở miệng nói.

"Vị sư huynh này, còn có chuyện gì vậy?" Thạch Mục nghe thế, nhướng mày hỏi.

“Hắc hắc, ta thật không ngờ, Thạch sự đệ thật đúng là thâm tàng bất lộ, hai chúng ta đã tìm tòi trong địa phương cực hàn này hơn nửa tháng mà không thu hoạch được gì, ngược lại sư đệ đã làm được đấy.” Nam từ xấu khí cười nhăn nhở, nói.

"Cái gì?" Lữ Cảnh kinh sợ kêu lên một tiếng, ánh mắt có chút không tin nhìn về Thạch Mục

"Sư huynh đang nói cái gì, tại hạ không rõ." Thạch Mục nghe vậy, bỗng trở nên căng thẳng, hắn mơ hồ dự cảm sẽ có điều gì đó bất tường sắp xảy ra.

“Ta đối với các bảo vật khác không có khả năng phát hiện, nhưng đối với vật có tính chí âm, ví dụ như Cực Âm Chi Khí, lại rất mẫn cảm. Dẫu rằng ngươi đã giấu kín nó trong trữ vật giới chỉ nhưng ta vẫn có thể cảm ứng rõ ràng, hơn nửa khoảng cách này quá gần, cảm ứng của ta càng mãnh liệt.” Nam tử xấu xí vừa nói vừa giơ cánh tay trái lên.

Trên ngón tay cái có một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy, một luồng hào quang màu xanh yếu ớt từ chiếc nhẫn này đang phát ra.

"Ta có vật ấy, vậy thì như thế nào?" Thạch Mục nhìn thoáng qua, lạnh giọng nói.

Lữ Cảnh nghe vậy liền nhìn về phía Thạch Mục với ánh mắt càng lúc càng lạnh.

“Không có gì, sư huynh ta đây chỉ là muốn nói chuyện giao dịch với Thạch sư đệ mà thôi, sư đệ không cần phải tỏ thái độ khẩn trương như thế.” Nam tử xấu xí nói.

“A, thì ra là giao dịch, giao dịch như thế nào?” Thạch Mục hỏi, trong đầu hắn các ý niệm bắt đầu xuất hiện nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng không đổi.

“Hắc hắc, Thạch sư đệ, ngươi cam tâm tình nguyện dấn thân vào hiểm địa này tìm kiếm Cực Âm Chi Khí chắc cũng chỉ là thừa dịp giá cả Cực Âm Chi Khí trên thị trường đang tăng vọt, muốn nhân cơ hội vơ vét một khoản tiền tích trữ sau này đổi lấy các tài nguyên tu luyện nhỉ.” Nam tử xấu xí nói ra.

Thạch Mục nghe vậy, không nói gì.

“Ta nói thật, Thạch sư đệ, ngươi lần này may mắn tìm được Cực Âm Chi Khí, mặc dầu ngươi bán đi cũng chỉ đổi lấy được lượng tài nguyên đủ để chèo chống tu luyện trong thời gian ngắn mà thôi, lần sau ngươi chưa chắc có được vận khí này. Tốt hơn là ngươi đem Cực Âm Chi Khí bán cho ta, sư huynh ta đây sẽ không bạc đãi ngươi, từ nay về sau nếu ngươi gặp vấn đề gì khó trong Thánh Địa, ngươi có thể đến tìm ta.”

“Thạch Mục, người đang đứng trước mặt ngươi là sư huynh Liêu Dũng, chính là người đang chiếm giữ bài danh thứ ba mươi bảy trên bảng bài danh khu vực Hoàng Giai của Thánh Địa, Liêu sư huynh đã đưa ra cho ngươi một cơ hội giao dịch công bằng, ngươi nên biết phân biệt thiệt hơn đi.” Không chờ Thạch Mục mở miệng, Lữ Cảnh đã cao giọng nói ra.

Khi nói đến hai chữ “công bằng”, âm hưởng lời nói của hắn như được cố ý nhấn mạnh thêm.

Nụ cười trên mặt tên nam tử xấu xí Liêu Dũng trở nên toe toét thêm ra, hiển nhiên là đang rất hưởng thụ lời nói lấy lòng của Lữ Cảnh, chỉ là nụ cười của gã hết sức khó coi.

Thạch Mục im lặng, không nói gì.

“Như thế nào? Thạch sư đệ, nếu như ngươi nguyện ý trao đổi, vi huynh trước tiên ngay lập tức chuyển cho ngươi một trăm Cực phẩm Linh thạch, số còn lại, khi về đến Thánh Địa vi huynh sẽ trả đầy đủ cho ngươi.” Liêu Dũng thấy Thạch Mục có vẻ như đang suy nghĩ liền bổ sung.

Liêu Dũng vừa nói ra, Lữ Cảnh đang đứng bên cạnh đã nhịn không được, khẽ nhướng mày lên.

"Không bán!" Thạch Mục không nói hai lời, lạnh giọng nói ra.

Hắn hiển nhiên hiểu được trong lời nói của Liêu Dũng chứa đấy ý định áp chế, ngụ ý rằng nếu như hắn không bán Cực Âm Chi Khí cho họ Liêu thì từ nay về sau đừng có bao giờ nghĩ đến những ngày tháng tốt lành ở Thanh Lan Thánh Địa nữa. Bên cạnh đó, hắn hiểu rằng: đối phương có bảo vật dò xét, tất nhiên sẽ không bao giờ cam lòng chỉ lấy đi nhưng Cực Âm Chi Khí có phẩm cấp thấp.

Đối với hắn, số Cực Âm Chi Khí thượng phẩm trong trữ vật giới chỉ là linh tài mấu chốt để tu luyện Nhị chuyển. Hắn đã hao hết sức lực của chín trâu hai hổ tìm kiếm, làm sao có thể buông tha một cách dễ dàng.

Hơn nữa, căn cứ theo thị trường trước cơn sốt, giá cả của Cực Âm Chi Khí có phẩm cấp thấp nhất cũng phải xấp xỉ một nghìn cực phẩm Linh thạch, huống chi hôm nay giá cả đã tăng vọt lên rồi, tình huống thiệt hơn này dùng ngón chân suy nghĩ cũng hiểu được.

Về việc phần tiền còn lại sẽ được trả khi về đến Thánh Địa, thực ra chỉ là một lý do để thoái thác. Nếu họ Liêu chịu thực hiện lời nói, đó mới là sự kỳ quái.

Quả nhiên, lời nói Thạch Mục vừa dứt, khuôn mặt xấu xí của Liêu Dũng lập tức ngẩng lên, một sự thô bạo lập tức xuất hiện, đồng thời trong hai mắt bắn ra hàn quang lạnh thấu xương.

“Thạch Mục, ngươi không biết thế nào là tốt xấu, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện bán chác, tính mạng của ngươi cũng lưu lại luôn đi!” Không chở Liêu Dũng mở lời, Lữ Cảnh lập tức mở miệng quát lên.

Vừa dứt lời, toàn thân Lữ Cảnh sáng lên, một đoàn lục sắc quang mang xuất hiện, dưới chân hắn cũng sinh ra một đám sương lục sắc, tất cả như dòng suối nhanh chóng tuôn trào lao về phía Thạch Mục.

Trong chớp mắt, Thạch Mục liền bị một lớp sương mù lục sắc bao vây lại.

"Phần phật" một tiếng!

Trong khoảng khắc một tích tắc trước khi đám lục sương chạm vào thân thể, Thạch Mục như đã có chuẩn bị, một luồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện phía sau, hai cánh hỏa diễm sáng rực lập tức gương ra trải rộng trên lưng.

Hai cánh vẫy mạnh một cái, cát đá nằm trên trên mặt đất liên bay tứ tung ra bốn phía, ngay cả vòng sương mù màu lục cũng bị đẩy lui ra một khoảng, Thạch Mục nhân cơ hội đó như từ dưới đất chui lên, lập tức bay vút vào không trung.

“Liêu sư huynh, nhanh ngăn hắn lại, tên tiểu tử này có tốc độ cực nhanh, đừng để cho hắn chạy thoát.” Lữ Cảnh thấy thế, vội vàng hô to.

Liêu Dũng vẫn đứng im không nhúc nhích, phảng phất giống như không nghe thấy Lữ Cảnh nói gì.

Đúng vào lúc này, từ trên không trung, Thạch Mục đột nhiên cảm thấy phía trên đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại, vội vàng nhìn lên thì thấy một đám mây sương mù dày đặc với hai mảng màu đen trắng giao nhau đang hình thành.

Đám sương mù dày đặc điên cuồng lan tỏa ra bốn phía xung quanh, sau một lát, ở chính giữa đám mây lại xuất hiện thêm sự chuyển động khác biệt.

Hai mắt Thạch Mục nhíu lại, hắn nhìn thấy ở chỗ chuyển động khác biết đó có một khuôn mặt cực lớn đang từ từ hiện lên.

Khuôn mặt này bao gồm một nửa đen kịt, nửa còn lại trắng bệch, giống đúc như khuôn mặt của Liêu Dũng.

Thạch Mục giật mình đánh thót một cái, thầm kêu “Không tốt”, lập tức thúc giục Hỏa Dực sau lưng bay về hướng khác tránh đi đám sương mù nhưng có vẻ như đã không kịp nữa.

Cái mặt cực lớn trắng đen lập tức mở miệng ra, từ trong miệng truyền ra một tràng sấm sét bùm bùm đánh xuống.

Trong khoảng khắc bầu trời trở nên sáng lòa, những đạo lôi điện điên cuồng chằng chịt hai màu đen trắng giao nhau lao ra từ trong cái hốc miệng đang mở rộng ngoác, đánh thẳng lên người Thạch Mục.

Những đạo lôi điện này một nửa màu đen, một nửa màu trắng, mỗi đạo đều to như cánh tay, tản mát ra khí tức cường đại vô cùng quỷ dị.

Thạch Mục run sợ nhưng không bối rối, kim quang trong mắt chuyển động mãnh liệt, hai cánh sau lưng vẫy liên tục không ngừng. Hắn liên tục đổi hướng né tránh các đạo lôi điện đang bạo kích điên cuồng đánh xuống. Toàn thân bắt đầu hiện lên từng mảng lân phiến kim sắc.

Nhưng những lôi điện đen trắng tuôn ra rất nhiều, liên tục không ngừng, vô cùng dày đặc. Thạch Mục tuy rằng cố gắng hết sức né tránh cũng chỉ chèo chống được một lát. Một lúc sau hắn đã bị mấy đạo liên tiếp đánh trúng.

Loại hắc bạch lôi điện này một khi đánh trúng thân thể, hắn cảm giác như bị trúng phải trọng quyền đả kích, lân phiến phía ngoài vỡ nát, máu tươi tuôn ra. Trong lôi điện chứa theo một chút năng lượng âm hàn, năng lượng quỷ dị này chui trực tiếp vào trong cơ thể rồi trùng kích thẳng vào thần thức hải.

Lữ Cảnh tức thì nhân cơ hội Thạch Mục đang bị vây khốn, hai tay mười ngón bắt quyết liên tục, trong miệng tuôn ra một tràng lẩm bẩm.

Đàm sương mù Lục sắc đang lượn lờ bám lên mặt đất như cuồng loạn, mãnh liệt xoáy tròn bay thẳng lên trời rồi tạo thành một bức tường sương mù lục sắc chắn ngay phía đối diện với đám mây đen trắng.

Phía trên lôi điện truy kích, bốn phương tám hướng, độc sương màu lục chặn đường, tình thế Thạch Mục tràn đầy nguy cơ.

Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn há mồm phun ra một cây côn màu đen nhỏ như cây tăm, cây côn vừa bay ra lập tức hóa thành một thanh tề mi trường côn nằm gọn trong tay.

Hắn liên tục di chuyển né tránh tiếp hai đạo lôi điện, hai tay hắn nắm chặt lấy trường côn rồi đứng thẳng lên.

Một tiếng thét mãnh liệt!

Trường côn màu đen như lập tức như găng ra xung quanh hắn một lớp côn ảnh chằng chịt rậm rạp đan xen vào nhau. Những vòng tròn khí lưu bạch sắc có thể nhìn thấy bằng mắt thường liên tục được tạo ra xung quanh. Các vòng tròn này như vô cùng vô tận không hề bị gián đoạn, tạo thành một cái vòi rồng với tiếng long ngâm mơ hồ được truyền ra từ bên trong.

Đúng lúc này, Thạch Mục đột ngột dừng lại, cánh tay ngừng chuyển động, một tay nắm chặt Như Ý Côn. Hắn đứng thẳng tắp, đưa tay chọc thẳng trường côn lên trời một cái rồi gầm lên:

"Tiềm Long Đằng Uyên!"

Một chiêu này chính là một trong tám chiêu ở phần trước của võ kỹ “Thông Thiên Thập Bát Côn”

"Oanh!"

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền ra. Từ chỗ Thạch Mục đang đứng, từng vòng chấn động kịch liệt truyền ra rồi khuếch tán về bốn phương tám hướng.

Vô số vòng tròn khí lưu bạch sắc đang vờn quanh Thạch Mục lập tức hóa thành các đạo cuồng long bạch sắc mang theo khí thế vô cùng cuồng bạo trùng kích ra xung quanh.

Những cột lôi điện đen trắng xung quanh lên bị đám cuồng long đánh thẳng vào, điện quang nổ vang rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Ánh mắt của khuôn mặt khổng lổ trên không trung lại lóe lên từng tia điện quang, cái miệng to lớn lại được mở ra rộng hơn lần trước mấy phần, lôi điện lại tiếp tục được điên cuồng trút xuống phía Thạch Mục, so với trước đây còn nhiều hơn, hung hãn hơn mấy lần.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ngay lúc đợt lôi điện hắc bạch thứ hai đánh xuống, hỏa dực sau lưng Thạch Mục liền mãnh liệt chuyển động. Hắn nắm chặt trường côn rồi thình lình đổi hướng, từ trên không trung lao vút xuống vị trí bản thể Liên Dũng đang đứng im.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.