“Được, ta đã hiểu.” Sau một hồi trầm ngâm, Lãnh Thuý Hoàn buông ra một câu rồi đổi hướng bay về phía xa xa.
Bên trong đột quang, sắc mặt nàng có chút nặng nề, lo lắng.
Trước đây, nàng cùng Thạch Mục có ước hẹn về sự tình tham dự thí luyện nhập môn Thiên Lan Thánh Địa chỉ là không ngờ đến nay hắn vẫn chưa trở về.
Ngoài ra, nàng cũng bận tâm đến một chuyện khác.
Thạch Mục đã đáp ứng bảo vệ nàng bình an trong mười năm. Hiện tại mới được năm năm, nàng hi vọng Thạch Mục không gặp bất trắc, nếu có điều không hay xảy ra, cái giá mà nàng bỏ ra để làm giao dịch trở thành lãng phí. Nếu mất đi chỗ dựa từ Thạch Mục, Triệu Trầm Lôi sẽ lại gây phiền toán cho nàng bất kỳ lúc nào.
Sắc mặt nàng liên tục thay đổi, tâm tình mông lung. Sau một hồi độn quang, nàng bay về chỗ bế quan. Vừa đáp xuống, nàng lập tức đi vào rồi đóng mạnh cửa động.
Mấy đạo hào quang liên tiếp sáng lên, khu vực bế quan của nàng đã được tầng tầng lớp lớp trận pháp thủ hộ bao phủ.
Trong động phủ Thạch Mục, bên cạnh Hoả Linh tuyền. Thải Nhi đang lim dim mắt, trên người Thải Nhi toả ra từng đạo hào quang màu đỏ tạo thành một lớp quang đoàn màu hồng bao phủ xung quanh.
Trong không khí, từng sợi Hồng sắc hoả diễm đang tụ lại rồi sát nhập vào bên trong lớp quang đoàn trên người Thải Nhi.
“Thạch Đầu chết tiệt, người vứt ta ở lại chỗ này, thật là nhàm chán, đành phải tu luyện giết thời gian vậy…..” Thải Nhi vừa lầm bầm to nhỏ vừa há miệng cắn nuối những sợi hoả diễm chi khí từ bốn phía hội tụ trước mặt.
...
Thời gian trôi qua cực nhanh, thấm thoắt lại mấy năm trôi qua.
Phía Bắc thành Thanh Lan, cửa vào hầm băng nơi Thạch Mục bế quan. Vách núi trước đây bị sụp xuống giờ đã được bao trùm một lớp tuyết dày đặc, mới nhìn qua có cảm giác rất hoang vu như thể từ rất lâu rồi không có người đặt chân đến.
Vào lúc này, một tiếng nổ thật lớn vang lên!
Cả ngọn núi đột nhiên chấn động mạnh, lối vào cửa động, đất đá bay ầm ầm, bắn tung toé ra xung quanh, rơi xuống cả những vách núi bên cạnh. Tiếng đất đá rơi xuống ào ào, lộp bộp vang lên như tiếng mưa trút xuống tàu lá chuối.
Lối vào cửa động bị chôn dưới lớp tuyết dày lập tức lộ ra.
Một bóng người áo xanh từ trong hầm băng lững thững đi ra, đúng là Thạch Mục.
Quần áo trên người hắn đã cũ nát, râu ria trên mặt mọc ra xồm xoàm, tóc tai rối bù, nhìn hắn nhếch nha nhếch nhác nhưng đôi mắt lại sáng quắc đến dị thường.
Hắn chậm rãi giơ cánh tay phải lên, nhìn thoáng qua như có lớp màu trắng bao phủ.
Hắn nhẹ nhàng vận công, trên cánh tay phải lập tức hiện lên một tầng hắc quang nhàn nhạt, nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ thấp xuống.
Hoa tuyết đang bay múa đầy trời gần như ngay lập tức biến thành từng khối băng rơi ào ào xuống mặt đất như trời phảng phất mưa, nhìn lại, các khối băng này vẫn nguyên hình dáng hoa tuyết nhưng bên ngoài có thêm một tầng băng trắng,
Lớp băng tuyết trên mặt đất cũng bị đông cứng hết lại, nếu một người chứng kiến những cảnh này sẽ chấn động sợ hãi vô cùng.
Lúc này, Thạch Mục khẽ quát lên một tiếng, đánh ra một quyền mãnh liệt.
Trên cánh tay phải phát ra lớp lớp quang mang đen kịt, từ cánh tay, một cột ánh sáng đen nhánh bay vút về phía xa xa rồi đánh thẳng vào một toà núi lớn có hình dáng như một cây kiếm khổng lồ đang chọc lên trời.
Một tiếng trầm đục vang lên!
Ngọn núi hình kiếm sáng bóng lên, toàn bộ ngọn núi đột nhiên bị một tầng băng tinh dày đặc bao trùm, trên lưng chừng sườn núi xuất hiện thêm mấy khe hở sâu hoắm, hiển nhiên ngọn núi vừa bị một lượng hàn khí khủng bố xâm nhập thẩm thấu.
Thạch Mục vung tay phải lên, hắc quang trên bề mặt cánh tay lập tức tiêu tán.
Hắn ngắm nghía ngọn núi, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.
Trải qua tám năm bế quan khổ tu, sau khi dung nhập toàn bộ Thiên Thú huyết mạch, nhờ sự trợ giúp của thượng phẩm Cực Âm chi khí, hắn tu luyện tầng thứ hai của Cửu Chuyển Huyền Công đến cảnh giới đại thành.
Nhị chuyển Cửu Chuyển Huyền Công là lực lượng chí âm, khi tu luyện đến cảnh giới đại thành sẽ phát ra uy năng tương xứng với lực lượng chí dương trên cánh tay trái. Cũng may dư lực hắn vừa lưu lại rất nhỏ nếu không cả một phương viên trong khoảng mười dặm đã bị một tầng băng bao phủ.
Thạch Mục nhíu mày, vận chuyển chân khí, một tầng ánh sáng màu đỏ xuất hiện bao phủ toàn thân.
Mặc dù Cửu Chuyển Huyền Công Nhị chuyển đã tu luyện đến đại thành nhưng tu vi của hắn cũng không tiến bộ bao nhiêu.
Một lúc sau ánh sáng màu đỏ tiêu tán, hắn đã khôi phục lại dáng dấp trước đây, bộ áo bào xanh cũ nát được thanh thế thành một bộ áo bào mới tinh, tươm tất.
Hắn không nấn ná thêm nữa, lập tức phất tay tế ra Thanh Dực Phi Xa bay về hướng thành Thanh Lan.
Nửa tháng sau, Thanh Lan Thánh địa khu vực tầng một. Một đạo thanh quang từ phía xa bay vụt đến, thanh quang lao về khu động phủ rồi tiêu tán, thân hình Thạch Mục hiện ra.
“Ôi, Thạch Đầu, rút cục ngươi đã trở lại!” Thạch Mục vừa mới đáp xuống, một đạo quang ảnh liền bay tới, đúng là Thải Nhi.
“Những năm ta đi ra ngoài, tình hình động phủ thế nào?” Thạch Mục vừa mỉm cười vừa vuốt nhẹ lớp lông Thải Nhi, hỏi.
“Đã có ta, làm gì xảy ra chuyện lớn, tên Triệu Trầm Lôi có đến đây hai ba lần, bất quá đều bị ta….. chỉ đạo cho Tề Phong đuổi thẳng cổ!” Thải Nhi vừa nói vừa phàn nàn.
“A, ngoài hắn ra, có người nào nữa đến không?” Thạch Mục hỏi tiếp.
“A, xem nào, Mã Lung, Tử Lăng, Thanh Trường Thiên cũng có tới, mặt khác, còn có tên quái dị Lữ Cảnh cũng đến ngó nghiêng.” Thải Nhi gật gật.
"Được, ta biết rồi, ngươi gọi Tề Phong tới cho ta.” Thạch Mục gật đầu, không có ý kiến gì, vừa đi vào hướng động phủ vừa nói.
Một lát sau, trong động phủ.
"Phủ chủ, rốt cục ngài trở lại rồi!" Tề Phong nhìn thấy Thạch Mục, ánh mắt lộ ra có chút kích động.
Thạch Mục nhẹ gật đầu, nhìn sang bên cạnh, một người đang đứng cạnh Tề Phong, đúng là Lãnh Thuý Hoàn.
“Phủ chủ, xin thứ lỗi cho ta không được mời mà đến.” Lãnh Thuý Hoàn thấy Thạch Mục nhìn sang liền chắp tay thi lễ, nói
“Không sao, ngươi đã xuất quan rồi ư, vài năm không thấy ngươi, đã tu luyện đến Địa giai trung kỳ rồi, không tệ,” Thạch Mục nói ra.
“Tất cả là nhờ có Phủ chủ đã cho phép tu luyện trong phủ, còn được cấp cả tài nguyên tu luyện…….Phủ chủ lần này trở về có đi ra ngoài nữa không?” Lãnh Thuý Hoàn sau khi cảm ơn Thạch Mục, chần chờ một lúc rồi hỏi.
“Ta lần này trở về đây, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đi ra ngoài, Tề Phong, trước tiên người cho ta biết những năm qua thu hoạch của Linh địa thế nào?” Thạch Mục nói ra.
“Phủ chủ, đây là số liệu thu chi từ Linh địa trong những năm gần đây, mời Phủ chủ xem qua.” Tề Phong nghe nói thế, vội vàng từ trong người lấy ra một khối ngọc giản và một trữ vật giới chỉ, hai tay dâng lên.
"Không tệ." Thạch Mục nhận lấy, đảo mắt nhìn lướt qua, nội tâm khẽ động, gật đầu nói.
Trong thời gian chín năm, ngoại trừ các phần đã ban phát cho người hầu, tổng cộng thu nhập xấp xỉ bảy mươi ba khoả Cực Phẩm Linh Thạch. Linh địa của Thạch Mục thuộc về khu vực cằn cỗi nhưng thu nhập cũng đạt được con số này, không trách người người tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, cố sống cố chết gia nhập Thiên Lan Thánh Địa.
“Còn có một việc, thuộc hạ xin báo cáo.” Tề Phong lại mở miệng nói ra.
"Còn có việc gì?" Thạch Mục hỏi.
“Sự tình thế này, còn không đến một năm nữa là đến khoảng cách thời gian thi đấu mười năm một lần, nếu Phủ chủ không tham gia thi đấu thì sẽ bị tước mất tư cách đệ tử và bị trục xuất ra khỏi Thánh địa. Dựa vào môn quy, nếu muốn tham gia thi đấu thì phải hoàn thành mười nhiệm vụ theo yêu cầu. Từ khi gia nhập Thiên Lan Thánh Địa, người không hề đi Vạn Pháp Các làm nhiệm vụ, cho nên mấy hôm trước tông môn đã phái người đến thúc giục.” Tề Phong thấp giọng nói ra.
“Tốt, việc này ta đã biết, lần này ta trở về chính là vì tham gia thi đấu. Ta còn có một ít việc lặt vặt cần xử lý, nếu như không có việc gì nữa, các ngươi lui ra đi.” Thạch Mục cười nhạt một tiếng, nói ra.
Tề Phong nghe nói thế, sắc mặt trở nên nhẹ nhõm, lui ra trước.
“Thuý Hoàn, ngươi có chuyện gì, nói đi.” Thạch Mục chuyển ánh mắt về phía Lãnh Thuý Hoàn, mở miệng nói.
“Phủ chủ, mười năm ước hẹn đã tới, ta muốn báo danh tham gia thí luyện nhập môn, mong Phủ chủ ra tay làm đảm bảo giúp ta.”
“Không có vấn đề gì, ngoài ra, nếu như Triệu Trầm Lôi tìm đến ngươi gây sự, ngươi cứ nói lại với ta.” Thạch Mục nói.
“Đa tạ Phủ chủ.” Lãnh Thuý Hoàn nói xong, cúi xuống thi lễ với Thạch Mục rồi cũng lui ra ngoài.
Thạch Mục đứng trong động phủ, ánh mắt nhìn về phía xa xa, thần sắc có chút biết đổi, không biết đang suy nghĩ gì.
“Thạch Đầu, thời điểm thi đấu chỉ còn không quá một năm, ngươi có chắc chắn hoàn thành được mười nhiệm vụ tông môn không? Ta nghe nói, những nhiệm vụ đó không dễ chút nào.” Thải Nhi nói.
“Thế nào, ngươi không có lòng tin đối với ta ư?” Thạch Mục liếc qua Thải Nhi, nói ra.
“Ta tất nhiên là tin tưởng ngươi, rốt cục tám năm qua ngươi đã đi đâu vậy, vì sao bây giờ mới về.” Thải Nhi kỳ quái hỏi.
“Việc này ta sẽ nói lại với ngươi sau.” Thạch Mục thoáng cười với Thải Nhi, lập tức ly khai động phú, bay về hướng Huyền Linh Tháp.
Gần nửa canh giờ sau, Vạn Pháp Các, Thiên Lan Thánh Địa
Nơi đây, lúc mới nhập môn, hắn đã tới một lần.
Vạn Pháp Các là một cung điện diện tích rất rộng, không gian bên trong giống như một quảng trường lớn.
Trong cung điện không có quá nhiều kiến trúc trang trí, hai bên đều có một cột đá màu xanh, trên thượng điện có một ít phù điêu tinh xảo, nhìn qua khí thế rất bất phàm.
Ở giữa đại điện, sừng sững một cột thạch bích màu xanh, phía trên toả ra linh quang lập loè, trên thạch bích hiện ra từng dòng chữ nhỏ, mỗi dòng là một nhiệm vụ.
Cột đá thạch bích này chính là bảng nhiệm vụ của Vạn Pháp Các, lúc này, xung quanh cột đá có mười mấy tên đệ tử Thánh Địa đang tụ tập, tất cả đều mặc thanh sam, cả bọn đang nhìn lên các dòng nhiệm vụ, nhỏ to đàm luận với nhau.
Còn có một gã đệ tử trăm năm mặc thanh sam, trên ngực có đồ án một phiến lá xanh, ngoài ra còn có mấy gã ngàn năm đệ tử, đồ án là hai phiến lá xanh. Bọn họ thoạt nhìn có vẻ đứng lẻ loi riêng biệt từng góc.
Bên cạnh cột thạch bích màu xanh là một bệ đá, trên bệ đá có mấy vị chấp sự Thanh Lan Thánh Địa đang ngồi, cặp mắt nửa mở nửa khép, tựa hồ như đang nghỉ ngơi.
Thạch Mục đi đến dưới thạch bích, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên thạch bích, các dòng chữ nhiệm vụ lúc ẩn lúc hiện, có khoảng chừng hơn một trăm nhiệm vụ, nội dung rất phong phú, có nhiệm vụ bắt giết yêu thu cấp cao; có nhiệm vụ truy tìm khoáng thạch, linh bảo quý hiếm; thậm chỉ có cả nhiệm vụ chế phù, luyện đan. Mỗi nhiệm vụ đều không dễ hoàn thành.
Vào lúc này, một đại hán áo lam lấy ra Huyền Linh Bích, vung tay lên về phía thạch bích.
Trên thạch bích, một nhiệm vụ lập tức hoá thành đạo lưu quang bay vào Huyền Linh Bích trong tay hắn.
Người này đi ra ngoài, cách đó không xa, có mấy gã đệ tử Thanh Lan Thánh Địa đang chờ hắn, đám người tụ tập lại với nhau rồi cùng rời khỏi Vạn Pháp Các.
Thạch Mục thấy vậy, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.
Trong đại điện, tuy có rất nhiều đệ tử Thanh Lan Thánh Địa, nhưng đều đứng thành từng đám, Đông một đám, Tây một đám. Hiển nhiên là đã lập thành từng đoàn, từng đội.
“Ha ha, vị sư đệ này, là tới nhận nhiệm vụ hay sao? Nhìn ngươi rất lạ, chưa từng gặp qua, tại hạ Hầu Thông, xin hỏi đại danh sư đệ là gì?” Một giã thanh niên xấu xí đi tới, nhìn trang sức và quần áo của hắn, rõ ràng là một giã trăm năm đệ tử.
"Thạch Mục." Họ Thạch nhíu mày nhưng vẫn nói ra danh tự.
“Thì ra là Thạch sư đệ, hân hạnh, hân hạnh.” Hầu Thông cười ha hả, ánh mắt quét qua trang phục thượng vị đệ tử trên người Thạch Mục, vui vẻ nói.
"Các hạ có chuyện gì chăng?" Thạch Mục hỏi.
“Ha ha, xem thái độ của sư đệ, chắc là tới nhận nhiệm vụ a? Thạch sư đệ tuy là thượng vị đệ tử, nhưng các nhiệm vụ ở Vạn Pháp Các đều phi thường khó khăn, sư đệ một thân một mình khó tránh khỏi cảnh thế đơn lực yếu, không biết có hứng thú gia nhập đội ngũ Hầu mỗ, cùng nhau góp sức hoàn thành nhiệm vụ, như vậy khả năng hoàn thành sẽ lớn hơn.” Hầu Thông nói ra.
Phía sau họ Hầu, cách đó không xa, có mấy người đang đứng, đều nhất tề bước về phía hắn.
“Thạch sư huynh!” có tiếng thanh thuý vang lên, một thiếu nữ áo lục trong đám người bước nhanh tới, vui vẻ chào hỏi.