Huyền Giới Chi Môn

Chương 540: Nộ sát



Dịch giả: khongphailata
Biên: nila32

Huyết quang vừa tiến vào thần thức hải, liền phân thành hai.

Một nhánh huyết quang đi xuống theo thân thể Thạch Mục, chui nhanh vào Linh Hải trong Phiên Thiên Côn.

Kim Quang tỏa rộng ra ngoài Phiên Thiên Côn, vô số phù văn huyết sắc hiện lên, không ngừng cuốn quanh thân côn.

"Cái này là... Huyết khế phù văn..."

Từ ngày bái nhập Thanh Lan Thánh Địa, với thân phận phù sư, Thạch Mục lúc cố ý lúc vô tình, cũng tìm hiểu một số phù văn. Hắn mơ hồ nhận định huyết sắc phù văn này thuộc loại bí thuật huyết khế thời Thượng Cổ.

Vô số huyết sắc phù văn nhanh chóng dung nhập vào Phiên Thiên Côn. Thạch Mục liền cảm giác mình và Phiên Thiên Côn có liên hệ chặt chẽ hơn nhiều, nội tâm vô cùng vui vẻ.

Nhánh huyết quang kia, đang lưu lại tại thần trí của hắn, bỗng nhiên bạo liệt, hóa thành vô số văn tự.

Văn tự không phải loại huyết khế phù văn, mà là văn tự thời thượng cổ, hợp thành một đoạn công pháp khẩu quyết huyền ảo.

Những văn tự này chỉ hiện ra trong mấy hơi thở, liền biến mất không lưu lại dấu vết.

Thạch Mục chỉ mơ hồ nhìn được vài lần, nội tâm lo sợ, mặt khẩn trương, muốn dò xét ở thần thức hải.

Vào lúc này, không gian màu đen quanh Thạch Mục chợt nổi lên sóng gió dữ dội, rồi ầm ầm vỡ vụn.

Một luồng sáng chói lòa đập vào mắt Thạch Mục, khiến hai mắt đau đớn, mở không ra.

Sau một lúc, Thạch Mục bình tỉnh lại, mở to mắt, sắc mặt vô cùng vui vẻ.

Hắn bất ngờ ra khỏi ảo cảnh, về với cảnh thực trong động phủ.

...

Cùng thời gian, tại giới diện Tử Linh.

Trên bầu trời mờ tối, năm mặt trăng máu tản ra ánh sáng đỏ lạnh lùng, nhuộm đỉnh núi cao Ma Thiên phía dưới, thành một mảnh máu đỏ.

Trên một đỉnh cao của núi Ma Thiên, một thân ảnh thon gọn, mặc áo giáp màu bạc đứng cô đơn, mặc gió núi gào thét. Chiếc áo choàng màu tuyết trắng ở sau lưng đón gió, phồng lên, bay phất phới giữa không trung.

Gió núi thổi tung mái tóc mây màu đen, để lộ khuôn mặt tuyệt mỹ. Linh văn hình hoa sen màu đen sáng chói trên trán, tăng thêm vẻ đẹp lộng lẫy.

Người đẹp tuyệt mỹ là Yên La.

Ánh mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn xuyên mây mù trùng điệp ở nửa trên sườn núi, quan sát bình nguyên rộng lớn dưới chân dãy Ma Thiên khổng lồ.

Ở đó, nơi bình nguyên bị ánh trăng nhuộm thành mảnh máu đỏ, có hai đạo quân bạch cốt, hủ thi gào thét tấn công nhau.

Cầm đầu đại quân ở gần Yên La là hai cỗ khô lâu, một đen một trắng, một cao một thấp.

Một khô lâu mang giáp đen che ngực bụng và tay chân. Xương cốt cùng đầu lâu không bị che đậy đều lấp lánh như tinh thạch, như ánh sáng. Y là Vũ Dạ, được Yên La sử dụng Vạn Niên Thi Khí để phục sinh.

Hắn tay cầm cốt trường đao đen như mực, xông vào đại quân địch như vào chỗ không người, chỉ trong chớp mắt đã chém vài đầu hủ thi thành thịt nát.

Khô lâu màu trắng mờ, xương cốt sáng long lanh là Chủy Linh, lúc trước hài cốt bị đánh nát, không biết Yên La dùng cách nào, đã phục sinh y lại.

Chủy Linh tay nắm hai thanh Thủy Tinh Cốt đao, thân hình như ẩn như hiện, phiêu hốt không theo quy tắc nào, không ngừng chợt hiện tại các nơi trong chiến trường.

Mỗi lần thoáng hiện là một đầu lâu của Tử Linh sinh vật địch bị đánh vỡ vụn. Hồn hỏa cũng tán loạn thành từng điểm lốm đốm.

Ngoài hai người này, hơn mười Thủy tinh khô lâu và khô lâu màu vàng đều anh dũng chiến đấu, nêu gương cho binh sĩ. Tất cả đều tản ra khí tức cường đại, cảnh giới không thấp hơn Địa Giai trung kỳ.

Kế bên hơn mười cái khô lâu, còn có gần trăm đầu bạch cốt cự thú. Hổ báo là nhiều nhất, xen lẫn vài đầu cự tượng mạnh mẽ và bạch cốt chim. Cảnh giới của nhóm này cũng trên Địa Giai sơ kỳ.

Xa hơn phía sau là ngàn vạn bạch cốt khô lâu binh sĩ, hợp thành mảng lớn mênh mông, tay cầm cốt mâu, tiến bước nhịp nhàng, đánh thẳng vào trận thế địch, vô cùng uy vũ.

Đối phương là Vong Linh đại quân hợp thành gần như toàn bộ bởi hủ thi.

Cầm đầu là một cương thi da xanh cực lớn, cao hơn mười trượng, hai mắt như chuông đồng, hai răng nanh trắng hếu lộ ra ngoài bờ môi. Nó cầm Lang Nha đại bổng có khí đen bao quanh, mỗi lần vung lên, liền có thể đánh mấy chục khô lâu binh sĩ thịt nát xương tan.

Sau lưng nó, mỗi đơn vị có hàng ngàn hủ thi, với khá nhiều Cự tượng mạnh mẽ cùng với dã thú hủ thi khổng lồ.

Đám hủ thi đều có điểm chung. Thân thể thối rữa, miệng vết thương thỉnh thoảng rỉ ra mủ màu xanh lá vô cùng hôi tanh.

Hai phe vừa giao chiến, liền lâm vào thế giằng co, cài răng lược tại chỗ, chém giết vô cùng thê thảm. Vô số khô lâu binh sĩ bị nghiền thành bụi phấn, cũng có vô số cương thi bị xé thành mảnh nhỏ.

Yên La đứng bên hồ nước mênh mông duy nhất trên đỉnh núi, hờ hững nhìn cảnh chém giết phía dưới, không chút xao động.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy tim đập nhanh.

Những hình ảnh đứt quãng liên tục hiện ra trong đầu. Có cung điện lộng lẫy, có chiến trường vô cùng thê thảm, có nét mặt tươi cười tuyệt đẹp, cũng có nét dữ tợn, giận dữ… Cuối cùng là một số phù văn màu máu lóe lên và biến mất.

"A..."

Yên La gầm lên, một tay ôm chặt ngực.

Một lúc sau, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai mắt tràn đầy lửa giận, nghiến chặc răng phun ra hai chữ:

"Thiên... Đình!"

Sau câu nói, thân thể Yên La bỗng nhiên chấn động. Một cơn giận ngập trời, không cách nào kiềm chế, xông ngay lên đầu.

Nàng bỗng bước nhanh tới trước một bước. Cả người, giống như khối nham thạch, thẳng tắp rơi xuống vách núi.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Thân hình, nhìn có vẻ nhỏ, gầy yếu của Yên La, rơi vài trăm trượng từ đỉnh cao của ngọn núi khổng lồ, liên tục va chạm vào mặt đất.

Mặt đất lập tức bị nện thành một hố to, tròn với đường kính hơn một trượng, tỏa ra những luồn khí sóng kết hợp với bụi đất, trực tiếp tung khô lâu binh sĩ ở chung quanh, lên không trung.

Đang giao chiến, hai cánh đại quân đều kinh hoảng, không hẹn nhưng cùng nhìn về một hướng.

Từ trong hố lớn, ngân quang lấp lánh, một đạo thân ảnh phóng ra, xông thẳng vào đại quân Vong Linh.

Vũ Dạ với áo giáp đen và Chủy Linh với cốt cách hơi mờ, nhìn nhau rồi cùng nhìn đạo ngân quang. Hồn hỏa trong hốc mắt nhảy lên.

Đạo ngân quang, nhìn giống như cây trường thương màu bạc, vừa xông vào đại quân hủ thi, liền trực tiếp đâm xuyên qua đầu hàng trăm hàng ngàn hủ thi, lưu lại trên mỗi thân thể một lỗ lớn nửa thước.

Đoàn quân hủ thi lập tức náo động. Vài đầu hủ thi Độc Giác Cự Tề, cao hơn một trượng, thân có giáp dày kiên cố, quanh người có quang mang màu vàng đất, liền bốn vó chạy như điên, lao đến đạo ngân quang.

Đạo ngân quang cũng không tránh né, hơi chuyển hướng, trực tiếp đối diện đám hủ thi Độc Giác Cự Tê.

Ầm ầm ầm!

Vài đạo thanh âm nặng nề vang lên. Mưa máu màu xanh lá xuất hiện giữa không trung. Vài sừng lớn màu trắng bị đánh gãy, đầu nhọn rơi xuống đất, mất tiêu.

Sau đó, vài đầu Độc Giác Cự Tê cực lớn nhanh chóng ngã xuống đất với lỗ máu lớn, xuất hiện trên trán, nhìn mà giật mình.

Lúc mấy đầu Độc Giác Cự Tê ngã xuống, đạo ngân quang cũng ngừng lại, để lộ ra Yên La với một tay cầm Cốt Thương óng ánh.

"NGAO..."

Tên cầm đầu, với răng nanh lớn trên thi thể khổng lồ, đang bị ba đầu bạch cốt lớn tấn công, chợt quay đầu, hướng đến Yên La, mở rộng miệng, giận dữ gầm lên.

Cái miệng lớn đầy máu phun mạnh một vật giống như vòng xoáy đinh ốc, dày đặc sương mù màu đen, tấn công Yên La.

Sương mù màu đen đi đến đâu, khô lâu binh sĩ dồn dập ngã xuống, hóa thành cốt phấn. Hồn hỏa của vài đầu hủ thi dã thú cực lớn cũng lập tức tiêu tán, thi thể mục nát ngã xuống đất.

Yên La nhìn màn này, khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh băng, cơn tức trong nội tâm cũng không suy giảm chút nào.

Tay khẽ múa Cốt Thương, màn sáng ngân sắc liền lăng không sinh ra, bao quanh thân thể, giống như màn ngăn cách bằng hào quang.

Vòng xoáy sương mù màu đen mãnh liệt xông tới mảnh màn sáng nói trên.

Màn sáng nhìn như lạnh nhạt, chỉ hơi lắc lư một chút, liền ổn định lại, không có thêm động tĩnh nào nữa.

"Hừ!"

Yên La hừ lạnh một tiếng. Cốt Thương chỉ thẳng, chân bước tới, cả người lần nữa hóa thành đạo lưu quang, chỉ chớp mắt liền xuất hiện trước tên răng nanh lớn.

Tên răng nanh lớn, kinh hoảng, thân hình chấn động, sương mù màu đen nồng đậm hiện ra quanh thân. Y nắm chặt Lang Nha đại bổng màu đen, tấn công Yên La đang bay nhanh tới.

Lúc này, hào quang quanh thân Yên La đột nhiên tỏa sáng, tốc độ cũng nhanh hơn gấp đôi. Cốt thương lóng lánh ngân quang, bổng “xoẹt” một tiếng, đã xuyên qua Lang Nha Đại Bổng, đâm vào thi thể tên răng nanh lớn.

Tên răng nanh lớn không kịp phát ra tiếng kêu, một vòi máu phun ra từ cổ. Nguyên cái đầu liền nổ tung, máu màu xanh lá tuôn ra như mưa, rơi xuống bốn phía.

Thi thể cao hơn mười trượng của tên răng nanh lớn, ngã xuống đất, tạo tiếng vang ầm ầm. Yên La cũng không quay về, mà trực tiếp xông thẳng vào đại quân Tử Linh địch.

Nơi nàng vừa đáp xuống, liền có hơn vạn Tử Linh hủ thi tiến đến vây công.

Từ khu vực chiến trận ban đầu, Vũ Dạ thấy tình cảnh này, liền phát động một đạo hắc quang ở quanh chân, bay nhanh đến, thân hình trở nên mơ hồ.

Chủy Linh cũng tỏa quang mang sáng chói quanh người, trực tiếp biến mất.

Nhưng đối mặt với hơn vạn bộ Tử Linh hủ thi vây công, Yên La vẫn không đổi sắc mặt.

"Chết!"

Nàng đột nhiên ngửa mặt lên trời, gầm lên như để trút hết cơn giận. Áo giáp không gió nhưng phồng lớn, mấy trăm đạo quang ngân sắc bạo phát từ cơ thể, khuếch tán ra bốn phía.

Cùng lúc với ngân quang bộc phát, khí tức của nàng cũng liền khuếch tán, một cỗ uy áp không cách nào nói rõ, liền càn quét ra khắp bốn phương tám hướng.

Cảm nhận được cỗ uy áp, Vũ Dạ đang bay nhanh tới, liền giảm tốc, ngừng ngay lại.

Sau gã không xa, chấn động cùng chỗ, thân ảnh Chủy Linh chậm rãi hiện ra.

Những nơi ngân quang đi qua, hủ thi chạm đến là chết, hồn hỏa trong hốc mắt trực tiếp tán loạn, biến thành những điểm nhỏ và tiêu tán.

Nhưng những Tử Linh hủ thi ở bốn phía xa xa, vẫn hung hãn như cũ, không sợ chết xông đến hướng này, giống như thủy triều, cuồn cuộn không dứt …

Chỉ thời gian ngắn sau, chung quanh Yên La chất chồng vô số xác hủ thi tanh hôi, lớn nhỏ không đều, giống như những tòa núi nhỏ vây quanh nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.