Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt lại qua ba tháng.
Trong mật thất, Thạch Mục ngồi khoanh chân tu luyện, hai mắt nhắm nghiền, cả người bị một tầng hào quang hai màu đen trắng giao nhau bao phủ. Hai loại màu sắc phân biệt rõ ràng, không có chút dấu hiệu nào cho thấy nó sắp dung hợp lại.
Thạch Mục mở mắt ra, trong miệng thì thào "Xảy ra chuyện gì vậy? Cuối cùng là chỗ nào có vấn đề?"
Trong ba tháng này, hắn không ngừng thử nghiệm dung hợp cực âm và cực dương nhưng đến nay lại vẫn tốn công vô ích, sự tình này làm cho hắn có chút nóng lòng.
Đồng thời thúc giục lực lượng chí Dương trên cánh tay trái và lực lượn chí Âm trên cánh tay phải đều không có vấn đề nhưng mỗi khi thử dung hợp quán thông lực lượng Âm Dương thì cả hai lập tức xung đột, không chút dấu hiệu cho thấy sẽ dung hợp lại với nhau.
Hắn cũng không dám cưỡng ép dung hợp. Nếu không lực lượng Âm Dương xung đột kịch liệt quá mức sẽ khiến thân thể của hắn liền không chịu nổi mà vỡ tan thành từng mảnh.
Thạch Mục khẽ cau mày. Theo hắn phân tích, quá trình tu luyện hai tầng đầu tiên của Huyền công cần đến tinh huyết thiên thú, kết hợp quán chú chí dương chi hỏa cùng chí âm chi khí. Đến tầng thứ ba lại không đề cập những thứ này, việc này vốn khiến hắn cảm thấy có chút mừng rỡ nhưng sau khi thử tu luyện, hắn cảm thấy khó khăn hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Vốn dĩ khi việc tu luyện gặp phải vấn đề khó khăn, mọi người sẽ đến thỉnh giáo sư tôn tiền bối của mình nhưng ngay đến việc tu luyện huyền công hắn còn không dám để cho người khác biết được, làm sao có ai để mà hỏi thăm?
Đang suy nghĩ miên man trong đầu Thạch Mục điện quang lóe lên, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, ba chỗ bảo tàng kia của lão tổ Bạch Viên...".
Trong đầu hắn còn có tin tức về ba chỗ bảo tàng của Bạch Viên lão tổ, còn chưa kịp nhìn kỹ một lần trong đó có lẽ có biện pháp.
Bạch Viên lão tổ sẽ không vô duyên vô cớ lưu lại ba chỗ bảo tàng, trong đoạn văn tự nói về công pháp đồng thời lại xuất hiện một đoạn tin tức này trong đó nhất định có thâm ý. Thạch Mục lập tức nhắm mắt xem lại toàn bộ tin tức về bảo tàng,tiêu phí hết thời gian một bữa cơm hắn mới mở mắt ra, sắc mặt đại hỉ xém chút nữa cười phá lên.
Thật không ngoài dự đoán của hắn, Bạch Viên lão tổ tại Thanh Lan Thánh Địa tầng hai không gian có một bảo tàng trong đó lưu lại một vật có thể trợ giúp âm dương hòa hợp, về phần nó là vật gì lại không có nói rõ ràng.
Vô luận như thế nào, tin tức này đối với một người đang bí bách như Thạch Mục tuyệt đối là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Nhưng mà lập tức Thạch Mục tựa hồ nhớ ra cái gì đó, dáng tươi cười chậm rãi biến mất vẻ mặt lại suy tư lên.
Muốn tiến vào Bảo Tàng, trước tiên phải tiến vào được tầng thứ hai của Thanh Lan Thánh Địa. Ở đây, mỗi tầng không gian đều có quy định nghiêm khắc. Lấy thân phận đệ tử trăm năm của hắn, dưới tình huống bình thường căn bản không cách nào tiến vào tầng thứ hai.
Nói cách khác, nếu muốn đến đó, phương pháp trực tiếp là Thạch Mục cũng trở thành một gã đệ tử nghìn năm. Nhưng mà Thánh Địa đã quy định rõ ràng, muốn trở thành đệ tử nghìn năm, phải tiềm tu tại tầng thứ nhất đầy đủ nghìn năm, hơn nữa tu vi cũng phải đạt tới cảnh giới Thiên Vị mới có tư cách thân thỉnh.
Thạch Mục lộ ra một nụ cười khổ, hắn đi vào Thanh Lan Thánh Địa mới hơn vài chục năm, nếu muốn tiến lên tầng hai cần lại đợi thêm gần ngàn năm, mặc dù hắn có đủ kiên nhẫn, nhưng những người khác đang tu luyện huyền công há lại chờ hắn?
Hắn lắc đầu bỏ đi ý nghĩ chờ đợi nghìn năm, lập tức tìm tòi trong đầu một ít điển tịch về tông môn trước kia đã xem qua, nhằm tìm kiếm một hai biện pháp có thể phá lệ tiến về tầng thứ hai không gian mà không làm cho người khác chú ý. Kết quả hắn tìm hồi lâu, vẫn không thể nào tìm được thông tin nào.
Thạch Mục rất nhanh buông tha cho loại nỗ lực vô vị này, trong miệng hắn lẩm bẩm: "Không được, ta biết quá ít về môn quy của Thánh Địa, hãy tìm người hỏi thăm là cách tương đối ổn thỏa." Người hắn quen biết tại tông môn không nhiều lắm, vả lại đa số đều cùng hắn đồng thời bái nhập Thanh Lan Thánh Địa, hỏi cũng như không hỏi.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng Thạch Mục quyết định đi tìm Lăng Phong. Lăng Phong sư huynh là người lúc trước dẫn dắt hắn và một đống đệ tử nhập môn, theo cái nhìn của hắn đó là một người không tệ, thoạt nhìn có phần dễ nói chuyện, hơn nữa đã tu luyện ở Thanh Lan Thánh Địa một thời gian dài. Tìm Lăng Phong nghe ngóng là phù hợp nhất.
Nghĩ là làm liền, Thạch Mục lập tức đứng lên đi tìm Lăng Phong. Một canh giờ về sau, hắn đi tới một ngọn núi toát lên một vẻ đẹp tao nhã.
Dưới đáy ngọn núi có rừng trúc bảo vệ, cảnh tượng có chút đẹp và tĩnh mịch, ở phía trong tọa lạc mấy tòa nhà lầu các kiến trúc, phần lớn là chế tạo bằng trúc, thoạt nhìn đơn giản mộc mạc.
Khi Thạch Mục tới gần, liền nghe được một hồi tiếng sáo du dương từ trong một tòa lầu các truyền ra. Tiếng sáo âm thanh phiêu dật, thanh nhã phi phàm, làm cho người nghe cảm thấy tâm thần yên lặng.
Thạch Mục không muốn quấy rầy đứng im tại chỗ cho đến khi tiếng sáo kết thúc, lúc này mới cất bước đi đến trước tòa lầu trúc mở miệng nói ra.
"Lăng Phong sư huynh có trong đó không? Tại hạ Thạch Mục cầu kiến."
Một thanh âm thanh nhã từ trong lầu các truyền ra: "Ha ha, ra là Thạch sư đệ bái phỏng, không kịp nghênh đón từ xa, vào đi." Sau đó đại môn tự động mở ra.
Thạch Mục cất bước đi vào, trong phòng khách một nam tử mặc áo bào xanh đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một cây sáo ngọc xanh biếc, mái tóc dài được cột bằng một sợi dây đai bồng bềnh như tiên, đúng là Lăng Phong.
Lăng Phong đứng dậy, nhìn Thạch Mục từ đầu đến chân cười nói. "Ồ, lúc này mới không thấy vài năm, sư đệ tu vi lại tiến một bước, đã đạt đến Địa Giai hậu kỳ, thật là đáng mừng."
Thạch Mục cũng cười nói: "Chút ít tu vi nông cạn của Thạch mỗ làm sao có thể so với sư huynh."
"Ha ha, ta và ngươi cũng không cần tâng bốc lẫn nhau thêm nữa. Thạch sư đệ hôm nay tới đây, hẳn không phải là cùng ta nói chuyện phiếm đi, có chuyện gì cứ nói đừng ngại." Lăng Phong nói ra.
Nghe vậy Thạch Mục chắp tay nói ra: "Đã vậy, Thạch mỗ cung kính không bằng tuân mệnh. Hôm nay tới đây là muốn hỏi thăm sư huynh một ít sự tình trong thánh địa."
"Thạch mỗ nhờ sư huynh chỉ bảo, đệ tử trăm năm chúng ta có biện pháp nào có thể sớm tiến vào tầng thứ hai của Thánh Địa hay không?" Thạch Mục hỏi.
"Cư trú lâu dài hay là tạm lưu lại?" Lăng Phong hỏi.
"Tạm lưu lại thì có thể ở lại bao lâu?" Thạch Mục hỏi.
Lăng Phong trả lời: "Tạm lưu lại cần nghìn năm đệ tử có lời mời, lâu nhất không được lưu lại vượt qua bảy ngày, vả lại chỉ được ở trong phạm vi linh địa của đệ tử đó, không được tùy ý ra ngoài.".
"Thế còn cư trú lâu dài thì sao?" Thạch Mục lại hỏi.
"Ha ha, cư trú lâu dài chính là trở thành đệ tử nghìn năm. Việc này thật sự khó rồi, để trở thành đệ tử nghìn năm đầu tiên tu vi phải đạt tới Thiên Vị. Sư đệ bây giờ chỉ mới đạt đến Địa Giai hậu kỳ, dù có thực lực mạnh mẽ, tông môn cũng sẽ không phá lệ đấy." Lăng Phong lắc đầu, nói ra.
Thạch Mục lông mày cau chặt, hỏi."Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác?"
Lăng Phong nhìn Thạch Mục hỏi: "Thạch sư đệ vừa mới gia nhập Thanh Lan Thánh Địa mới hơn vài chục năm, vì sao phải gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ là vì lợi ích mà đệ tử nghìn năm nhận được?"
Thạch Mục vốn định trả lời nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không lên tiếng.
Thấy vậy Lăng Phong tiếp tục nói ra: "Nếu chỉ là vì lợi ích mà đệ tử nghìn năm nhận được, sư đệ cũng không nên vì thế mà quyết định vội vàng. Sư đệ có chỗ không biết, tuy rằng bọn họ đạt được tài nguyên phong phú thế nhưng giống với đệ tử trăm năm chúng ta, hàng năm cũng cần hoàn thành số lượng nhiệm vụ tông môn nhất định. Những nhiệm vụ này đối với cảnh giới thiên vị mà nói cũng nguy hiểm vô cùng, chớ đừng nói đến đệ tử trăm năm bình thường. Thạch sư đệ không ngại tại trong hàng trăm năm đệ tử nghỉ ngơi một đoạn thời gian, tôi luyện một ít thực lực.".
"Chưa hết, ta Thanh Lan Thánh Địa tuân theo chính là võ đạo chính đồ. Võ giả tu hành, không chỉ có chui rèn võ kỹ ngoại thân, mà còn tu luyện tâm tính bên trong. Thanh Lan Thánh Tổ cho rằng, tâm tính chưa đủ, mặc dù võ đạo thông thiên, cũng không phải chính đồ, có khả năng dẫn đến cuối cùng tẩu hỏa nhập ma rơi xuống nhập ma đạo, cho nên mới định ra thời gian nghìn năm. Đủ một nghìn năm, tâm tính ma luyện đầy đủ, vừa lúc chính thức đặt chân lên tầng thứ hai." Lăng Phong tiếp tục nói.
Thạch Mục nghe vậy sau một lát im lặng như là đang suy nghĩ gì đó, chợt ngẩng đầu, chắp tay nói: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm, bất quá Thạch mỗ thật có nỗi khổ tâm, phải mau chóng tiến đến tầng thứ hai của Thánh Địa. Nếu như sư huynh biết rõ cách nào có thể thực hiện, kính mong chỉ điểm một hai, tại hạ vô cùng cảm kích."
Lăng Phong nghe vậy, liếc nhìn Thạch Mục sau đó thở dài nói ra: "Được rồi, cũng không phải không có phương pháp, nếu như sư đệ kiên trì như thế, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Đa tạ sư huynh." Thạch Mục vui mừng.
Lăng Phong thần tình nghiêm nghị bắt đầu nói: "Đệ tử trăm năm nếu muốn tiến vào tầng thứ hai của Thánh Địa sớm hơn dự định, chỉ có duy nhất một cách, chính là xông vào Huyễn Ma Đạo trong Huyền Linh tháp.".
Thạch Mục cảm thấy cái tên thật lạ lẫm dường như chưa từng nghe lần nào lập tức ôm quyền hướng Lăng Phong nói: "Kính xin sư huynh nói rõ hơn."
Nói đến Huyễn Ma Đạo Lăng Phong lập tức trở nên nghiêm túc: "Huyễn Ma Đạo là một địa phương đặc biệt trong tông môn, ta cũng nghe qua mà thôi. Nghe nói sau khi tiến vào nơi này sẽ lập tức gặp phải huyễn cảnh vô cùng chân thật, hơi chút sơ sẩy liền bị trầm luân trong đó, không cách nào tỉnh lại, thậm chí bị Huyễn Ma giết chết, thân vẫn đạo tiêu. Nếu muốn sớm trở thành đệ tử nghìn năm, phải thông qua khảo nghiệm của Huyễn Ma Đạo, chứng minh tâm tính hay thực lực của mình đều đủ để sớm trở thành nghìn năm đệ tử."
Thạch Mục trầm mặc dường như đang so đo tính toán. Bất quá sau một lát, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia kiên định, hiển nhiên hắn đã hạ quyết tâm.
Thạch Mục chưa kịp mở miệng nói gì, Lăng Phong lại lần nữa lên tiếng: "Ngoài ra, nếu muốn đi xông Huyễn Ma Đạo, cũng phải có nhất định yêu cầu, không phải bất luận trăm năm đệ tử nào muốn xông là có thể xông vào."
Nếu như Huyễn Ma Đạo nguy hiểm như thế, tông môn chắc chắn sẽ không bỏ mặc trăm năm đệ tử tiến đến chịu chết, vì vậy thiết lập một ít cánh cửa khảo nghiệm cũng là bình thường.
Thạch Mục không có cảm thấy bất ngờ vì câu nói của Lăng Phong mà hỏi lại: "Điều kiện gì?"
Lăng Phong cười nói: "Nếu muốn tiến Huyễn Ma Đạo, trước hết phải đánh bại trăm năm đệ tử bài danh ba thứ hạng đầu lần lượt theo thứ tự, cũng chính là thứ ba Vân Ẩn sư huynh, vi huynh, cuối cùng là Long sư huynh xếp hạng thứ nhất."
Thạch Mục nghe vậy, thần tình khẽ biến.
Trong ba người này, thực lực của Long Chiến Dã cùng Lăng Phong Thạch Mục cũng đã sơ bộ biết qua tại thi đấu, về phần người đứng thứ ba Vân Ẩn lúc thi đấu cũng không ra tay lần nào.
Nhưng mà nếu có thể giữ vững vị trí thứ ba thượng vị đệ tử nhất định không phải là nhân vật đơn giản mà phải là người có thực lực bất phàm.
Đều muốn liên tiếp đánh bại ba người này, đâu có dễ như nói. Nhưng mà nếu muốn đi xông Huyễn Ma Đạo, thì đây là cách duy nhất.
Thạch Mục nghĩ đến chuyện này, không khỏi hít sâu một hơi để tự trấn an mình.
Nhìn thấy biểu hiện của Thạch Mục, Lăng Phong ha ha cười nói: "Ha ha, nhìn thần tình của Thạch sư đệ, có lẽ đã có tính toán của chính mình rồi. Nhìn vào giao tình giữa chúng ta khi dẫn các ngươi vào Thánh Địa, ta cho ngươi một cái nhắc nhở.".
"Thực lực của Long sư huynh, ngươi đã nhìn thấy trong đợt thi đấu lúc trước, vượt xa Lăng mỗ. Chính là tại hạ cũng không nói được. Có điều Vân Ẩn sư đệ bài danh mặc dù phía sau Lăng mỗ thế nhưng thực lực của hắn so với ta chỉ cao hơn chớ không thấp hơn." Lăng Phong nói ra.
Thạch Mục ánh mắt lóe lên như đang suy nghĩ cái gì, nhẹ gật đầu đồng ý. Sau đó, hắn cũng không lưu lại lâu, chỉ trò chuyện thêm vài câu với Lăng Phong rồi cáo từ ly khai.
Lăng Phong đưa mắt nhìn thân ảnh Thạch Mục dần dần biến mất ở phía xa sau rừng trúc, ánh mắt lạnh nhạt, không nói gì.