Huyền Giới Chi Môn

Chương 694: Đối chất (1)



Cách đó hơn trặm trượng, hai người chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt Thạch Mục và Yên La.

Một thanh niên tướng mạo đôn mậu, hai dái tai rất lớn, thậm chí rủ xuống tới vai.

Một thiếu nữ xinh đẹp khác mặc đồ tím, mái tóc như mây, đó chính là Tây Môn Tuyết.

Thạch Mục hai mắt nheo lại, trong lòng thầm nghĩ gay rồi. Trước đó thần hồn Lôi Tích đã tàn tạ không thể tả, lại thêm bí thuật sưu hồn không cách nào đọc được toàn bộ ký ức, tin tức nhờ vào sưu hồn hoàn toàn không có thông tin gì về tên nam tử trước mắt này.

- Các ngươi sao giờ mới trở về, sư tôn lão nhân gia chờ các ngươi đã lâu. Đúng rồi, sao chỉ có hai ngươi các ngươi, đám người Tần Cương đâu?

Nam tử tai to nhìn Thạch Mục và Yên La một chút, hỏi.

Thạch Mục nhanh chóng suy nghĩ trong lòng, đang định đáp lại.

- Việc này chúng ta đang muốn bẩm báo với sư tôn, nhiệm vụ lần này xảy ra chút sai lầm, dẫn tới dư nghiệt Bạch Vân quan đào tẩu, Tây Môn sư muội không muốn truy kích, tự ý rời khỏi đội ngũ. Tần Cương sư huynh vì truy đuổi dư nghiệt, không thể làm gì khác là dẫn theo ta và đám người Lôi Tích sư huynh tiếp tục truy đuổi, nào ngờ đám dư nghiệt kia có giúp đỡ khác, bố trí mai phục. Trải qua một trận ác chiến, Tần Cương sư huynh và những sư huynh đệ khác đều không may ngã xuống, chỉ có ta và Lôi Tích sư huynh may mắn chạy trốn.

Yên La đột nhiên lớn tiếng nói, một tay chỉ về phía Tây Môn Tuyết, trong mắt tràn ngập sự oán nộ.

- Cái gì, việc này thật sao?

Thanh niên tai to kinh hãi, Tây Môn Tuyết ở bên cũng thay đổi sắc mặt.

- Chúng ta tự mình trải qua, Tần Cương sư huynh đã ngã xuống, há có thể là giả!

Yên La căm hận nói, vành mắt hơi đỏ lên.

Thanh niên tai tò sầm mặt lại, quay đầu nhìn về phía Tây Môn Tuyết, hỏi:

- Tây Môn sư muội, vì sao ngươi không theo đội truy kích đám người Bạch Vân quan?!

- Đại sư huynh, mấy người Tần Cương sư huynh có chuyện ta cũng cảm thấy rất buồn, thế nhưng việc này cũng không giống như những lời Lâm Đào sư tỷ nói. Ngày đó ta rời đi là vì Tần Cương sư huynh ra tay đánh giết Lục Lãng sư đệ, trong lòng không thể chịu nổi, lúc này mới rời đội mà đi, cũng không phải cố ý bỏ lại bọn họ.

Tây Môn Tuyết khôi phục trấn định, trong miệng nói.

Thanh niên tai to khi nghe lời này, nhíu mày lại.

- Tần Cương sư huynh và mười mấy đệ tử ngã xuống, việc này rất nghiêm trọng, cần nhanh chóng bẩm báo cho sư tôn biết, để lão nhân gia định đoạt, các ngươi đi theo ta.

Thanh niên tai to trầm ngâm một chút, thở dài nói.

Hắn nói xong lập tức đi tới phía truyền tống trận Ly Hỏa quan, Tây Môn Tuyết nhìn Thạch Mục và Yên La một chút, đôi mi thanh tú cau lại, sau đó xoay người đi theo.

Thạch Mục có phần kinh ngạc nhìn Yên La một cái, không ngờ Yên La lại có thể giả bộ chân thật như vậy, điều này khiến hắn cảm thấy bất ngờ, cảm thấy mặc cảm không bằng.

Giờ khắc này Yên La đã khôi phục vẻ lạnh nhạt như trược, liếc nhìn Thạch Mục một cái, cất bước tiến lên.

Thạch Mục nhìn theo bóng lưng Yên La, thở phào nhẹ nhõm một cái, nhấc bước đi theo.

Ba người Thạch Mục, Yên La và Tây Môn Tuyết đi theo phía sau đại sư huynh, tiến vào trong truyền tống trận pháp tới Ly Hỏa quan.

Bốn người vừa đứng lại, đồ án bát quái trên đồng bài của mỗi người sáng lên ở vị trí Ly Hỏa, sau đó trận pháp tỏa ra hào quang mãnh liệt, bao phủ lấy bốn người.

Thạch Mục chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảnh vật trước mắt liên tục thay đổi, ngay sau đó đã tới một nơi khác.

Vừa ra khỏi trận pháp Thạch Mục đã cảm nhận được một luồng nguyên khí thiên địa nồng nặc phả vào mặt, linh lực nồng nặc cỡ này không hề thua kém tầng thứ hai của Thanh Lan Thánh địa.

Cảnh vật xuất hiện trước mắt Thạch Mục là một sơn mạch dài mấy ngàn dặm, cảnh vật tươi tốt, dãy núi uốn lượn, chập trùng giống như những cơn sóng, nơi ánh mắt hắn nhìn ra xa, chỉ thấy những đỉnh núi mông lung, như có một lớp lụa mỏng che đậy, không nhìn thấy rõ.

Từng ngọn núi xanh tươi xen lẫn những thác nước trắng bạc, sương mù lượn lờ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tạo thành từng đạo cầu vồng, cảnh vật tuyệt mỹ, khó lòng tưởng tượng.

Tòa núi cao nhất xuyên thẳng mây xanh ở phía xa xa giống như tiên sơn bí cảnh vậy, xung quanh được bao phủ trong mây khói trắng sữa.

Hai mắt Thạch Mục sáng lên, dựa theo ký ức của Lôi Tích thì đây chính là Ly Hỏa phong.

- Tần Cương sư đệ ngày xưa tuy rằng kiêu căng nhưng dù sao cũng là đệ tử thân truyền của sư tôn, được lão nhân gia yêu thích, lần này sư tôn nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Chút nữa khi trở về phong, khi gặp sư tôn lão nhân gia, các ngươi nhất định phải cẩn thận lời nói.

Đại sư huynh đi ra khỏi truyền tống trận, hơi do dự một chút, quay đầu nói với ba người.

Nghe lời nói này, trong lòng Thạch Mục có thêm vài phần hảo cảm với vị đại sư huynh tướng mạo đôn hậu này, đang định mở miệng nói chuyện thì đã thấy Yên La mở miệng đáp:

- Tính khí sư tôn chúng ta đều biết, chúng ta nào dám khiến lão nhân gia tức giận! Việc liên quan tới Bạch Vân quan chúng ta sẽ bẩm báo đúng sự thực, không dám nhiều lời.

Nói xong nàng còn không quên đưa mắt liếc Tây Môn Tuyết một cái.

Trên mặt Tây Môn Tuyết xẹt qua một tia tức giận, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Nhìn thần thái cử chỉ của Yên La, Thạch Mục không khỏi ngẩn ra, hiện giờ nàng nào có bóng dáng của Yên La, quả thực chính là Lâm Đào phục sinh.

- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi.

Đại sư huynh lại thở dài, xoay cổ tay một cái, lấy ra một chiếc phi xa hình chữ nhật màu vàng, rộng lớn, bên trên khắc vô số phù văn, bảo quang tỏa ra, hiển nhiên là một chiếc pháp bảo phi hành cấp bậc không thấp.

Chờ mấy người lên phi xa xong, bàn tay đại sư huynh vung lên, phi xa vững vàng bay lên, đột nhiên vút cái, bay ra trăm trượng, tạo thành một luồng sáng vàng trong không trung, bay về phía Ly Hỏa phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.