Huyền Giới Chi Môn

Chương 764: Thu hoạch (1)



Thạch Mục đi theo phía sau Yên La, căng thẳng cũng dần biến thành ngạc nhiên.

Dựa theo tình hình trên đường đi, hai người hiện giờ đang ở một chỗ cao.

Bốn phía thỉnh thoảng truyền tới tiếng nổ rền vang lẫn tiếng kinh hô, có thể là có người phát động cấm chế nơi này, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng chém giết ở xa xa.

Bởi vậy có thể xác minh phán đoán của hắn khi trước, Côn Luân thánh khư này là di chỉ tiên giới, tuy rằng hoang phế đã trên ngàn năm, nhưng cấm chế hay khôi lỗi thủ hộ lưu lại ở đây tuyệt đối không ít.

Nhưng dưới sự dẫn đường của Yên La, hai người Thạch Mục như đi dạo trong vườn hoa vậy, nhàn nhã vô cùng, không gặp chút trở ngại hay cấm chế nào.

Thạch Mục nhìn theo bóng lưng Yên La đang giảo bước ở trước, càng cảm thấy hiếu kỳ.

Có điều từ tình hình trước mắt xem ra thì ngay cả bản thân Yên La cũng không biết vì sao nàng lại quen thuộc như vậy, chính mình hỏi cũng chỉ là phí công.

Nếu đi theo nàng có thể tránh khỏi cấm chế khôi lỗi, Thạch Mục cũng trở nên ung dung hơn, vừa vặn hắn cần làm quen tình hình nơi này.

Tiếp theo hắn kìm chế sự kinh ngạc trong lòng, bước theo sau Yên La.

Không lâu lắm, trước mặt hai người xuất hiện một ngã ba.

Một cái tiếp tục đi về phía trước, một con đường rẽ sang hướng khác.

Yên La đứng lại, liếc mắt nhìn Thạch Mục một cái, hơi chần chừ, chọn con đường rẽ.

Kết quả đi không bao lâu, Thạch Mục phát hiện phía trước chính là phần cuối.

Đi ra khỏi con đường uốn khúc là một cổng chào làm băng lưu ly và bạch ngọc, cao hơn mười trượng, rộng chừng hai mươi trượng, tuy rằng gần một nửa không cánh mà bay, phần còn lại cũng xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng thế nhưng chỉ dựa vào phần còn lại là có thể tưởng tượng ra khí thế hùng vĩ năm xưa.

Bên trên tấm biển mạ vàng ở trên viết hai chữ “Lãng Phong”.

Chân Yên La không chút dừng lại, xuyên qua cổng chào, phía trước mây khói lượn lờ, bóng núi liên miện ẩn hiện.

Thạch Mục ở nơi này cảm nhận một luồng thiên địa linh khí vô cùng nồng nặc phả vào mặt, tinh thần rung động.

Hai mắt kim quang lưu chuyển, chăm chú nhìn về phía trước, phát hiện trên những ngọn núi này có không ít vườn thuốc bằng bạch ngọc điêu khắc thành, to nhỏ không đều, lớn lên tới mấy mẫu, nhỏ thì chỉ chừng hơn chục trương.

Có điều ngay sau đó hắn liền nhướng mày.

Nơi này không gian rung động mãnh liệt, nếu nhìn kỷ có thể phát hiện trong không trung khắp nơi có khe hở không gian, muốn lên núi chỉ có thể đi bộ.

Hắn nhìn Yên La ở gần đó, thấy nàng vẫn đi về phía trước, trong lòng khẽ động.

Thạch Mục mang theo nghi hoặc, bám theo Yên La đi dọc theo sơn đạo, đi ước chừng một canh giờ tới trước một vườn thuốc.

Phóng tầm mắt nhìn, vườn thuốc này hoang phế từ lâu linh thảo dị hoa bên trong không thấy tung tích, chỉ còn lại một vùng hoang vu.

- Ngươi đừng đi tới, ở đây chờ ta.

Yên La đột nhiên mở miệng, sau đó cất bước tiến vào trong vườn thuốc.

- Cẩn thận, hai thứ kia có thể là khôi lỗi thủ hộ.

Thạch Mục nghe vậy, vội vàng nhắc nhở.

Hắn vừa đảo mắt nhìn xung quanh phát hiện ở hai bên lối vào có hai pho tượng hình thú vô cùng sống động.

Xem dáng dập thì bên trái là một con cự quy dáng dấp quái lạ, bên cạnh là một con cự mãng quấn quanh, mở miệng lớn, lộ ra răng nanh.

Yên La như không nghe thấy Thạch Mục nhắc nhở, trực tiếp đi về phía trước.

Khi tiến tới lối vào vườn thuốc, mới vừa nhấc chân đi vào bên trong vườn thuốc, hai pho tượng hình thú, hai mắt đột nhiên sáng lên ánh sáng đỏ quỷ dị, sau đó xoay đầu, nhìn về phía Yên La, đồng thởi tỏa ra hai luồng khí tức không thấp hơn Thiên Vị cảnh.

Có điều Yên La như không phát hiện ra chuyện này, tiếp tục đi về phía trước.

Thạch Mục hơi nhướng mày, thân thể nghiêng về phía trước, dáng vẻ muốn xông lên.

Nhưng đúng vào lúc này một cảnh tượng khiến người trợn mắt há mồm xuất hiện.

Pho tượng hai con cự thú kia nhúc nhích, có điều không phải tấn công Yên La mà nằm rạp trước người nàng.

Bước chân Yên La không dừng lại, đi vào nơi nào đó trong vườn thuốc, một tay giương lên, mặt đất phía dưới nứt ra, từ trong bay ra hai thứ một xanh một vàng, rơi vào trong tay.

Ánh mắt nàng quét qua liền xoay người rời đi, quay về phía cửa vào, đi tới trước người Thạch Mục, tiện tay quăng một thứ trong đó ra.

- Đây là...

Thạch Mục nhận lấy, vừa nhìn đã nhận ra chính là thứ vừa chui từ dưới đất lên.

Màu xanh lục chính là một một loại thực vật nhìn giống nhân sâm nhưng lại không có rễ, có thể ngửi thấy mùi đắng từ bên trong, còn màu vàng là một cục đất vàng sậm.

Hắn đánh giá một chút, trong lòng mừng như điên.

Tuy rằng hắn không biết vậy này là gì, nhưng có thể cảm nhận được linh khí thuộc tính mộc cùng linh khí thuộc tính thổ nồng nặc tới vô cùng.

- Đây là Vạn niên căn cùng Tức thổ, có sự trợ giúp với ngươi.

Yên La trả lời.

- Đa tạ!

Thạch Mục nghe vậy cũng không khách khí, cẩn thận thu hai thứ này vào trong nhẫn chứa đồ.

Tức thổ tạm thời không nói, Vạn niên căn này nếu có đủ thời gian luyện hóa hapasthu, e rằng đủ để khiến lực lượng mộc hóa của Cửu Chuyển huyền công chuyển thứ tư tăng thêm một đoạn dài.

- Ngươi nhất định phải nhanh chóng tăng cao thực lực, bởi vì ta có một dự cảm thời gian không còn nhiều lắm.

Yên La đột nhiên nói ra một câu.

- Thời gian không còn nhiều lắm là có ý gì? Chẳng lẽ có quan hệ với thiên đình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.