Phong Thành hét thảm một tiếng, thân thể bay ra ngoài, máu tươi bắn ra giữa không trung, cánh tay trái của hắn đã bị chém đứt tận vai.
Ánh mắt Yên La lóe lên, có chút kinh ngạc, có điều lập tức hừ lạnh một tiếng, cánh tay run lên.
Chiến thương trắng bạc trong tay bắn ra, ánh sáng trắng lóe lên, xuyên thủng qua ngực Phong Thành, bay qua lưng.
Nếu Thạch Mục ở đây tất sẽ nhận ra một chiêu này chính là Lưu tinh cản nguyệt trong Thông Thiên côn pháp của hắn, chẳng biết Yên La đã học được từ khi nào, đồng thời khi thi triển còn tinh chuẩn tàn nhẫn hơn cả Thạch Mục.
Ngực Phogn Thành xuất hiện một lỗ thủng to, máu tươi ồ ồ chảy ra, thần thái trong mắt nhanh chóng biến mất, vài hơi thở sau thì không còn động đậy.
Trường thương màu trắng bay ngược lại, một lần nữa đâm xuyên qua mi tâm Phong Thanh, tiếng xì xì vang lên, nguyên thần cũng bị dập tắt.
Yên La vẫy tay một cái, chiến thương màu trắng bay trở về, trên người nàng tỏa ra hào quang bạc, thời khắc này thực lực Thiên Vị đỉnh cao hiện ra.
Một bên khác, ba người Tấn Hải đang muốn xông tới thì cảm nhận được khí tức mạnh mẽ trên người Yên La, sắc mặt ba người đại biến, trên mặt tràn ngập sợ hãi.
- Ai cản ta thì phải chết! Nếu nhất định muốn đuổi theo, vậy ta sẽ tác thành cho các ngươi!
Yên La hừ lạnh một tiếng, phất tay lên.
Hư không xung quanh ba người Tấn Hải lóe lên, bảy tám con Tử linh cương thi hiện ra.
Những Tử linh cương thi này trong hai mắt hồn hỏa màu bạc lập lòe, thân thể mọc đầy vảy xanh lục, trong miệng nhọn mọc đầy, trên tay mọc ra móng tay xanh lục dài, thực lực đều đạt tới Thiên Vị.
Trên người mấy người còn mặc một bộ trường bào màu tím rách nát, bên trên có ký hiệu Ly Trần tông, chính là đám đệ tử Thiên Vị Ly Trần tông bị giết trong Huyền Khung tháp.
Những người này vốn đều có thực lực Thiên Vị, thi thể rơi vào tay Yên La, dễ dàng được chuyển hóa thành thân thể cương thi, hơn nữa gần như có thể còn nguyên thực lực khi còn sống.
- Chuyện này... Đây là cương thi Thiên Vị! Rốt cục ngươi là ai?
Trên mặt Tấn Hải hiện lên vẻ tuyệt vọng, hét lớn.
- Các ngươi không cần phải biết.
Yên La vung tay lên, bảy tám con cương thi nhào về phía ba người.
Phía sau ba người, con khôi lỗi sói đỏ cũng hét một tiếng, nhào tới.
Âm thanh kịch chiến cùng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, sau vài hơi thở, tất cả khôi phục sự yên tĩnh.
Thi thể ba người Tấn Hải không còn chút khí tức.
Yên La phất tay phóng ra một luồng sáng trắng, thu lấy pháp bảo cùng pháp khí chứa đồ của mấy người.
Nàng phất một tay lên, một luồng sáng đen bay ra, hóa thành một món pháp bảo hình vuông màu đen, bay quanh người, bên ngoài phù văn lượn lờ.
Đây chính là Lạc Tiên đài.
Miệng Yên La lẩm bẩm vài câu chú ngữ, một tay ấn vào hư không.
Phù văn bên ngoài Lạc Tiên đài tăng mạnh, từ bên trong phun ra ánh sáng đen, quấn lấy mấy bộ thi thể, thu lại.
Yên La thu hồi Lạc Tiên đài, từ phía sau truyền ra tiếng gầm gừ, con khôi lỗi sói đỏ kia nhìn về phía Yên La, trong mắt ánh sáng đỏ lập lòe.
Yên La xoay người lại, nhíu mày, nắm chặt chiến thương màu bạc.
Khôi lỗi sói đỏ lui lại mấy bước, sau đó thân thể cúi xuống, cái đầu to lớn vái lạy Yên La mấy lần, sau đó xoay người lại, chậm rãi lui về phía sau.
Ánh mắt Yên La lấp lóe, chỉ chốc lát sau nàng lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía xa, thân thể hóa thành một luồng sáng trắng, bay đi.
Bay chừng một ngày một đêm, Yên La đột nhiên dừng lại.
Phía trước nàng xuất hiện một bức tường sương tím, bức tường này nối lền trời đất, hơn nữa nhìn sang hai bên không thấy nổi biên giới, kéo dài tới cuối tầm nhìn.
- Nơi này là...
Yên La cau mày, trong tay lóe lên ánh sáng trắng, lấy ra pháp bảo loan liêm chiến đao của Phong Thành.
Cánh tay nàng vung lên, pháp lực truyền vào bên trong, loan liêm chiến đao tỏa ra hào quang, một tay giương lên, bổ về phía tường sương tím.
Vù một tiếng!
Một luồng ánh đao loan nguyệt to lớn bắn ra, bổ ra một khe lớn trên bức tường sương tím, ánh đao bay vào bên trong.
Có điều khi ánh đao chạm vào sương tím, ánh sáng bên ngoài nhanh chóng yếu bớt, bị ăn mòn nhanh chóng, bay được hơn mười trượng rốt cục ánh sáng lóe lên, vỡ vụn.
Trong mắt Yên La lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt rơi vào loan liêm.
Mũi loan liêm vừa chạm vào bức tường sương tím, giờ khắc này vô cùng ảm đạm, hiển nhiên linh tính tổn thất nhiều.
Ánh mắt Yên La lập lòe, đôi mi thanh tú nhíu chặt, sương mù tím này lợi hại như vậy, hơn nữa nhìn qua thì rất dày, không biết dày bao nhiêu, tùy tiện đi vào không biết sẽ gặp nguy hiểm gì nữa.
Vào thời khắc này, trên mặt nàng hiện vẻ thống khổ, lấy tay ôm đầu, hồi lâu mới khôi phục.
Trong mắt nàng hiện lên ánh sáng thông suốt, phất tay thu hồi loan liêm, nhìn trái phải mấy lần, thân hình di động, bay về phía bên trái.
Sau nửa canh giờ, nàng sững người ngừng lại.
Phần cuối bức tường sương tím xuất hiện một cung điện nhỏ vàng son lộng lẫy, xây dựng ở trong sương mù tím, cửa lớn mở rộng, bên trong đen kịt, dường như thông tới nơi nào đó.
Ánh mắt Yên La lóe lên, không chút do dự, thân hình bay vào trong.