Huyền Giới Chi Môn

Chương 786: Lần đầu giao phong (1)



..

Hai võ giả Thiên Vị gần như chỉ trong thoáng chốc, liền bị Triệu Tiển lấy lực Chí Âm Chí Dương giết chết. Điề này nhất thời khiến sắc mặt Đào Thịnh đại biến!

Triệu Tiển đi tới phía trước, một bước đá nát tượng băng. Sau đó hắn nhìn về phía Đào Thịnh nói:

- Ta cũng sớm đã phát hiện ra Tịch Linh Thổ. Sở dĩ ta không có vội vàng lấy đi, chính là để dẫn dụ các ngươi mắc câu mà thôi.

- Triệu Tiển, ngươi đúng là có chút năng lực. Nhưng ta Đào Thịnh tu luyện Huyền Công trước ngươi không dưới trăm năm. Ngươi đừng có tưởng là ta thật sự sợ ngươi.

Trên mặt Đào Thịnh cũng lộ ra một tia ngoan lệ, nói.

- Vậy tới thử một chút xem sao.

Triệu Tiển lơ đễnh nói.

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt đột nhiên chuyển thành lạnh lùng. Trên trường kích trong tay hắn nhất thời hiện ra đường vân đen trắng. Một khí tức cường thế vô cùng lập tức phóng ra ngoài.

Cùng lúc đó, trong mắt Đào Thịnh lóe lên vẻ dữ tợn. Hai cánh tay chống đỡ ở trước hư không. Ngực phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ. Toàn thân bỗng dưng cao lên một trượng. Răng nanh nơi khóe miệng dài ra gấp đôi. Thân thể hắn biến thành hai màu đen trắng. Trong nháy mắt khí tức chung quy trực tiếp tăng vọt tới Thiên Vị đỉnh phong.

- Ngao...

Trong miệng Đào Thịnh phát ra một tiếng hú dài. Hai binh khí cương trảo trong tay hắn đã chuyển thành hai màu đen trắng. Trên đó có những tia sáng màu xám li ti quấn vòng quanh, đan xen lại với nhau.

Chỉ nghe một âm thanh xì xì vang lên.

Hai cương trảo đan xen vừa múa lên, giữa không trung lập tức có sáu đạo quang nhận cực lớn màu xám, đan xen cắt đến.

Chỗ ánh sáng màu xám giao nhau, hư không đều nghiền nát, lộ ra từng kẽ nứt màu đen. Từ đó bắn xuyên qua ra khí tức âm u lạnh lẽo.

Trường kích trong tay Triệu Tiển đâm tới. Chỗ mũi kích liền ngưng tụ ra một vòng xoáy màu xám, trực tiếp đánh về phía sáu đạo quang nhận màu xám này.

- Ầm.

Một âm thanh vang lên.

Hai đạo ánh sáng màu xám đồng thời nổ tung. Vô số bụi bặm lập tức bay lên.

Chỉ thấy trong lớp bụi mù mịt, ánh sáng trắng lóe lên. Cương thép của Đào Thịnh vung lên, đột nhiên xuyên qua khói bụi. Đầu ngón tay lao về phía cổ họng của Triệu Tiển muốn xé rách.

Thân thể Triệu Tiển ngửa về phía sau một cái, trường kích chợt đâm lên phía trên.

- Coong.

Một tiếng động rất lớn vang lên!

Hai binh khí va chạm vào nhau, giằng co. Trong rừng lập tức vang lên những tiếng kim loại ma sát khiến người ta thấy ê răng.

Thạch Mục trốn ở phía sau cây đại thụ, nhìn bóng lưng Triệu Tiển xoay về phía mình. Trong lòng hắn kích động một hồi. Hai tay hắn theo bản năng nắm chặt lại với nhau. Chỉ có điều sau một lát, hai tay lại nới lỏng, rời ra.

Trực giác nói cho hắn biết, đây không phải là thời cơ tốt nhất để ra tay.

Đúng lúc này, trên người Triệu Tiển đột nhiên phát ra ánh sáng chói lòa. Một ảo ảnh con khỉ cực lớn do ánh sáng màu xám ngưng tụ thành, chợt hiện ra.

Khí thế trên người hắn lại một lần nữa được nâng cao thêm một đoạn. Trường kích trong tay hắn chợt đẩy cương trảo của Đào Thịnh ra, đâm mạnh ra phía ngoài.

Chỉ thấy ảo ảnh con khỉ phía sau lưng hắn, hai tay ở trên hư không nắm chặt lại, cũng giống như hắn vọt về phía trước.

Vù.

Một tiếng gió thổi vang lên.

Trên trường kích trong tay Triệu Tiển chợt bắn ra một đạo ánh sáng màu xám cực lớn, tới ở giữa không trung ngưng tụ thành một đạo kích ảnh ánh sáng dài một trượng, mang theo một uy áp cực lớn, bắn nhanh về phía Đào Thịnh.

Trên mặt Đào Thịnh lộ ra vẻ bối rối. Trên cương trảo trong tay hắn, ánh sáng màu xám tăng vọt chộp về phía trước người. Da thịt toàn thân hắn cũng nhanh chóng hóa thành màu xanh, trở nên giống như cây cối.

Cùng lúc đó, một đạo sương dày đặc nhanh chóng quấn lấy xung quanh người hắn, hóa thành một áo giáp vảy đen, cố gắng bảo vệ tất cả những điểm yếu hại trên toàn thân hắn.

Ầm.

Chỉ nghe có một tiếng động rất lớn vang lên. Ánh sáng đen trắng nhất thời nổ tung.

Trong miệng Đào Thịnh phát ra một tiếng kêu thảm. Hai tay hắn theo hai cương trảo này bị cong về phía sau, bị bẻ gẫy tách ra. Áo giáp trước ngực cũng bị phá ra một lỗ thủng lớn.

Phụt.

Chỗ ngực của hắn chợt phun ra một đám mưa máu, tiếp theo lộ ra một lỗ thủng cực lớn. Trong đó khí màu xám lượn lờ, phát ra những âm thanh tích tích.

Thạch Mục chau mày. Chỉ thấy lỗ thủng trước ngực Đào Thịnh lóe lên ánh sáng màu xanh. Trong nháy mắt vô số những sợi dây màu xanh rất nhỏ mọc ra. Cơ bắp xung quanh đang nỗ lực di chuyển kết hợp với nhau.

Nhưng ở dưới sự an mòn của ánh sáng màu xám còn lại, ánh sáng màu xanh kia rất nhanh liền tiêu diệt hết.

- Không... Không có khả năng...

Đào Thịnh lui lại vài bước, hai tay che ngực. Nhưng máu tươi trong đó vẫn không ngừng ồng ộc chảy ra.

Bịch.

Cuối cùng một tiếng động vang lên. Đào Thịnh quỳ rạp xuống đất. Thần thái trong mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm.

Ánh mắt Thạch Mục từ trên thi thể của Đào Thịnh dời về phía Triệu Tiển, lại từ trên người Triệu Tiển dời về phía tế đàn. Chân mày hắn nhíu lại.

Đúng lúc này, Triệu Tiển lại đột nhiên xoay chuyển tầm mắt, mở miệng nói:

- Vị ở phía sau cây tùng đen kia, xem diễn lâu như vậy, cũng nên lộ diện chứ?

Sau khi Thạch Mục nghe xong, bất đắc dĩ cười. Trên người hắn lóe lên ánh sáng Thủy Lam. Hắn thu màn nước lại. Từ phía sau cây thân hình hiện ra. Hắn đi tới phía trước tế đàn.

- Hắc hắc, đệ tử của Ly Trần Tông, lại có thể tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công. Thật sự khiến người ta bất ngờ.

Triệu Tiển liếc mắt nhìn Thạch Mục một cái, cười lạnh nói.

- Ngươi làm thế nào phát hiện ra được ta?

Thạch Mục nhíu mày, có chút tò mò hỏi.

- Từ sau khi phát hiện ra, ngươi lấy Cửu Chuyển Huyền Công giết hai vị đồng môn của ta, ta liền nhớ kỹ khí tức của ngươi. Ngay vừa rồi, lúc cùng ba người kia giao chiến, khí tức của ngươi từng chấn động trong nháy mắt. Bằng không ta thật sự không có khả năng phát hiện ra được ngươi.

Triệu Tiển nói.

- Thì ra là thế.

Thạch Mục hiểu được, vừa rồi khi hắn muốn đánh lén, đã để lộ chính mình.

Nói tới chỗ này, Thạch Mục cũng không không dự định nói thêm gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.