Huyền Giới Chi Môn

Chương 787: Lần đầu giao phong (2)



Ánh mắt Triệu Tiển cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.

Trong ánh mắt hai người nhìn về phía đối phương, không hẹn mà cùng hiện lên một đạo hàn quang.

Sau một khắc, trên người Triệu Tiển phát ra ánh sáng chói lòa. Hắn nắm chặt trường kích trong tay, đâm thẳng về phía trước. Trên thân kích thân lập tức hiện lên đường vân đen trắng.

Hắn bước từng bước về phía trước. Tốc độ bàn chân di chuyển không chậm. Trường kích trong múa lên. Trên thân kích, ánh sáng đen trắng mơ hồ một hòi. Từng ánh sáng màu xám hiện ra.

- A.

Trong miệng Triệu Kích quát lớn một tiếng. Trường kích trong tay đầu tiên cong lại, tiếp theo bỗng nhiên đâm về phía trước.

Chỉ thấy khắp bầu trời, kích ảnh đột nhiên hơi chậm lại, theo động tác của Triệu Tiển, ùn ùn tràn về phía Thạch Mục.

Giữa không trung, nguyên khí thiên địa chấn động kịch liệt một trận. Khắp bầu trời, trong bóng xám tách ra mấy trăm kẽ nứt màu đen.

Ánh mắt Thạch Mục liên tục chớp động. Bàn tay hắn bấm pháp quyết. Trên người đồng thời sáng lên hai đạo ánh sáng Thủy Lam và Xích Hồng. Trong tay hắn chợt hiện kim quang. Như Ý Tấn Thiết cả côn và vỏ đồng loạt xuất hiện ở trong tay hắn.

Ngay sau đó, sau lưng của hắn hai cánh thủy hỏa bỗng nhiên vỗ một cái, lướt về phía sau mấy trượng. Ánh sáng Lam Tinh Phiên nhất thời sáng lên, di chuyển tới trước người hắn.

Vù vù.

Một âm thanh vang lên.

Một mảng ánh sáng màu thủy lam từ trong Lam Tinh Phiên cuộn trào mãnh liệt lao ra, ở giữa không trung ngưng ra một bức tường băng màu xanh lam cao hơn mười trượng, trực tiếp chắn ở phía trước những kích ảnh khắp bầu trời.

- Thình thịch thình thịch thình thịch.

Vô số tiếng va chạm liên tiếp vang lên. tường băng màu xanh lam chỉ thoáng ngăn cản một lát, liền ầm ầm vỡ vụn ra.

Nhưng tường băng trước mặt vừa vỡ nứt ra, phía đằng sau vô số côn ảnh màu vàng đã tiến lên đón đỡ, cùng kích ảnh màu xám va chạm vào nhau.

- Ầm ầm ầm.

Từng đợt tiếng động giống như tiếng sấm liên tiếp vang lên. Mảng lớn ánh sáng màu xám, ánh sáng màu vàng phân tán ra bốn phía vỡ nát.

Bầu trời ở nơi này giống như mặt kính bị vỡ vụn ra, xuất hiện từng vết nứt màu đen.

Một lát sau, bầu trời mới một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.

- Thạch Mục, lại là ngươi!

Triệu Tiển nhìn về phía Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay Thạch Mục. Trong hai mắt lộ ra thần sắc chấn động kinh sợ. Hắn phẫn nộ quát lớn.

- Ha hả, là ta thì như thế nào.

Thạch Mục thờ ơ chẳng hề để ý mỉm cười, thoải mái thừa nhận nói.

Ngay sau đó, trên người hắn bắt đầu dâng lên ánh sáng màu xanh da trời. Thân hình đột nhiên nâng cao lên một đoạn, trên mặt mũi trở nên mơ hồ, sau đó liền khôi phục lại hình dạng vốn có.

- Ngươi lại dám trêu chọc ta...

Sắc mặt Triệu Tiển tối xầm lại. Hắn cắn chặt hàm răng, giận không kìm chế được, nói.

- Vậy cũng không thể trách ta được. Dọc đường đi đều là chính ngươi tìm tới cửa.

Thạch Mục vừa cười vừa nói. Theo bản năng, trong tay hắn lại nắm thật chặt Như Ý Tấn Thiết Côn.

- Được, được, được lắm! Chung quy cũng có bản lĩnh lẩn vào trong Ly Trần Tông, còn thu được tư cách tiến vào nơi đây. Trước đây ta ngược lại, thực sự có phần coi thường ngươi. Lại nói tiếp, đây vẫn là lần đầu tiên ngươi và ta thật sự giao đấu. Thật ra ta muốn xem thử, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh đấu với ta!

Triệu Tiển cắn chặt hàm răng, gằn ra từng chữ từng câu nói.

Dứt lời, toàn thân hắn hiện ra từng ánh sáng màu xám. Trường kích trong tay luân chuyển hết trái tới phải. Những ánh sáng màu xám này nhận sự dẫn dắt của hắn, bắt đầu quấn lên trên thân kích.

- A... A...

Từng tiếng gào thét dần dần vang lên. Trên đầu mũi nhọn của trường kích, sương xám nhanh chóng bắt đầu khởi động, cuối cùng ngưng tụ thành một vòng xoáy màu xám cao chừng một trượng. Trong rừng núi từng đợt gió xoáy cuốn lên.

- Chịu chết đi!

Triệu Tiển hét lớn một tiếng, trường kích quét ngang ra.

Vòng xoáy sương mù màu xám kia lập tức điên cuồng chuyển động, mang theo tất cả lao về phía Thạch Mục.

Xung quanh vòng xoáy sương mù màu xám, từng vết nứt màu đen không ngừng chớp động. Một lực hút cực lớn từ đó truyền ra. Vô số cát đá từ trên mặt đất bốc lên, bay vào trong vòng xoáy, bị nghiền nát thành bột mịn.

Vòng xoáy đi qua nơi nào, trong rừng núi không ngừng vang lên những tiếng răng rắc. Rất nhiều cây cổ thụ che trời cao tới trăm trượng cao, bị vòng xoáy kia cuốn lấy, đều bị gãy ra, biến thành vô số mảnh vụn.

Hai cánh thủy hỏa của Thạch Mục vỗ một cái. Tấn Thiết Côn trong tay khua lên, chuyển động rất nhanh.

Theo động tác của hắn không ngừng nhanh hơn, trong bầu trời bắt đầu hiện ra vô số côn ảnh, mang theo từng mảnh kim quang bao trùm về phía vòng xoáy sương mù màu xám ki.

Ầm ầm ầm.

Những tiếng sấm rền vang lên. Trong lúc đó côn ảnh bắt đầu lộ ra từng đạo điện quang. Một khí tức hủy thiên diệt địa từ trong đó lan tràn ra ngoài.

Không ngờ chính là Thiên Địa Vô Cực!

Thân hình Thạch Mục chợt di chuyển. Trường côn trong tay vung lên thật cao. Một đòn đánh ra.

Giữa không trung, vạn đạo điện quang trong nháy mắt hợp lại một chỗ, hóa thành một cột ánh sáng màu vàng vô cùng to lớn, bỗng nhiên công kích xuống.

Ầm ầm.

Một tiếng nổi kinh thiên động địa vang lên!

Cột ánh sáng màu vàng chợt đập vào trong vòng xoáy sương mù màu xám. Vô số sương mù bắt đầu khởi động kịch liệt. Vô số rắn điện màu vàng phân tán bắn nhanh ra bốn phía xung quanh.

Cùng lúc đó, một sóng khí vô cùng cường đại mang theo tất cả, tràn về bốn phương tám hướng, bẻ gãy nghiền nát tất cả cây cổ thụ ở bốn phía xung quanh, biến chúng thành những mảnh vụn.

Trong thiên địa chỉ còn lại một màu xám mờ mịt, dùng mắt không thể nào nhìn rõ được!

Khi sương mù tiêu tan, điện quang biến mất, trong rừng xuất hiện một hố to màu đen sâu tới một trượng. Xung quanh đều bị cháy đen một mảnh.

Thạch Mục từ giữa không trung hạ xuống. Mũi chân vừa chạm đất, hắn đang muốn cầm côn tiến lên lần nữa. Đột nhiên hắn lại cảm thấy toàn thâm chậm lại, cũng có không cách nào nhúc nhích được nữa.

Hắn thầm rùng mình. Tiếp đó, hắn phát hiện ra cách đó không xa, trên trán Triệu Tiển hiện ra một con mắt dựng thẳng, chẳng biết từ lúc nào đã mở ra. Trong đó phun ra ánh sáng màu bạc chói lòa, đang phóng về phía trên người mình.

Trong lòng Thạch Mục thầm nhẩm pháp quyết. Toàn thân hắn lập tức bốc lên hỏa diễm màu trắng rừng rực. Nhưng tiếp đó, trong lòng hắn kinh hãi.

Mình vẫn không có cách nào nhúc nhích được.

Những sợi ánh sáng trong suốt màu trắng quấn ở quanh thân thể mình hiện tại đang nhanh chóng chuyển thành màu bạc. Ở dưới Chí Dương Hỏa Diễm thiêu đốt, lại hoàn toàn không có dấu hiệu bị đứt.

Bởi vậy có thể thấy được, thần thông này của Triệu Tiển hiển nhiên đã có tinh tiến không ít!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.