- Chủ nhân, năm đó sau khi ngài rời khỏi Côn Lôn, Tường Thái nhân cơ hội dẫn theo rất nhiều quân xâm nhập Côn Lôn, một đường thế như chẻ tre. Vì bảo vệ Bảo Nguyệt Cung, ta và tỷ tỷ tự ý rời khỏi Thất Bảo Diệu Thụ, khởi động đại trận Bảo Nguyệt, vây khốn, giết chết Tường Thái ở trong cung. Vì tìm kiếm chủ nhân, ta và tỷ tỷ suy nghĩ gửi thân thể này ở bên trong, rời khỏi Côn Lôn. Kết quả bởi hồn lực tiêu hao quá lớn, không có cách nào lại trở về Côn Lôn bảo vệ cung điện. May mà có thể mượn cơ hội lần này, đạt được như ý nguyện.
Tử Lăng nói.
- Hóa ra là như vậy.
Yên La gật đầu, than thở.
- Bảo nhi và tỷ tỷ tự ý hành động, thiếu chút nữa dẫn đến không canh giữ được Bảo Nguyệt Cung. Xin chủ nhân trách phạt.
Tử Lăng nói, đột nhiên quỳ xuống trong hư không.
Kết quả Yên La một tay nhẹ nhàng nhấc lên. Một vong lực ôn hòa nâng thân thể Tử Lăng lên, trong miệng nói:
- Nàng và Linh nhi một lòng suy nghĩ vì Côn Lôn, ta sao có thể trách tội được các nàng.
- Cảm ơn chủ nhân! Đúng rồi, năm đó sau khi ngài rời khỏi Bảo Nguyệt Cung, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Thế nào đến hiện tại ngài mới trở về? Chúng ta đi rất nhiều nơi tìm ngài, đều hoàn toàn không có chút tin tức nào.
Tử Lăng lại hỏi.
- Cụ thể đã xảy ra chuyện gì ta cũng có chút nhớ không rõ. Chỉ có điều ta thiếu chút nữa hồn phi phách tán vẫn là sự thật. Chuyện này chắc hẳn thoát không khỏi có liên quan cùng Thiên Đình... Trong lúc phát sinh quá nhiều chuyện, mãi đến gần đây, ta mới khôi phục được một phần thực lực.
Thần sắc Yên La biến hóa phức tạp một hồi, cuối cùng thở dài nói.
- Thiên Đình!
Trong mắt Tử Lăng hiện ra sự tức giận khắc cốt ghi xương.
- Ta từng trải qua đại nạn lần này, có thể chết đi sống lại, cũng là may mắn. Chờ ta khôi phục lại thực lực, cần phải đòi lại một công đạo cho tất cả sinh linh của Côn Lôn.
Yên La gằn ra từng chữ từng câu nói.
- Vâng, Bảo nhi tin tưởng chủ nhân, nhất định có thể làm được. Đúng, Thạch Mục kia, hắn không đi cùng chủ nhân sao?
Tử Lăng liên tục gật đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn ra bốn phía xung quanh một chút, hỏi.
- Ta an bài hắn ở trong cung bế quan một thời gian.
Yên La nói.
- Tên Thạch Mục cũng là một quái nhân. Lúc đó lần đầu tiên ta gặp phải hắn, liền phát hiện trên người hắn mơ hồ có chút khí tức huyết mạch của tướng quân Bạch Viên. Sau đó...
Tử Lăng nói.
- Đây là sự lựa chọn của hắn... Có thể, đây là u minh tự có thiên ý. Nếu không nhờ có hắn, có khả năng đến nay ta vẫn còn quanh quẩn ở minh vực.
Yên La yếu ớt nói. Chỉ có điều sắc mặt lập tức chợt trắng bệnh, khí tức chấn động.
- Chủ nhân, ngài không sao chứ?
Tử Lăng biến sắc, hỏi.
- Không sao. Chỉ là vừa rồi nguyên khí tiêu hao hơi lớn. Nghỉ ngơi một chút sẽ không có việc gì.
Yên La lắc đầu nói.
- Chủ nhân kia tạm thời khôi phục nguyên khí. Những kẻ chạy trốn kia, ta sẽ đi giết chết từng người bọn họ.
Tử Lăng nói, trong mắt lóe lên hàn quang.
- Không cần. Lần này Côn Lôn lại xuất hiện hậu thế, chắc chắn sẽ khiến Thiên Đình để ý. Tiêu diệt những người này cũng không làm nên chuyện gì. Hơn nữa ta cảm thấy người tiến vào trong, khẳng định đã có thám tử Thiên Đình. Vì suy nghĩ cho hiện tại, vẫn nên khôi phục lại thực lực trước. Tạm thời tránh cho giao phong chính diện cùng Thiên Đình.
Yên La nói xong, trong tay lóe lên ánh sáng, lấy ra Thất Bảo Diệu Thụ.
Tử Lăng có chút không cam lòng. Chỉ có điều nàng vẫn gật đầu một cái. Trên người phóng ra hào quang bảy màu cường đại. Toàn thân nàng bỗng nhiên hóa thành một đạo ánh sáng, dung nhập trong Thất Bảo Diệu Thụ.
Thất Bảo Diệu Thụ nhất thời phóng ra ánh sáng cường đại. Vô số hào quang bảy màu hình thành từng vòng chấn động, khuyếch tán về bốn phía xung quanh.
Ngay sau đó, khí tức Thất Bảo Diệu Thụ tản ra tăng mạnh, nhẹ nhàng xẹt qua hư không. Hư không liền lập tức vỡ vụn ra từng tầng.
Mảng lớn hào quang bảy màu dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Yên La. Sắc mặt nàng đang mệt mỏi nhanh chóng khôi phục lại. Chỉ mấy hơi thở, nàng hình như đã bổ xung đầy đủ nguyên khí.
Yên La nhìn về phía Bảo Nguyệt Cung, trong mắt hiện ra vẻ phức tạp. Nàng nâng tay nhẹ nhàng vung Thất Bảo Diệu Thụ lên.
Xung quanh Bảo Nguyệt Cung hiện lên mảng lớn hào quang bảy màu, bao bọc Bảo Nguyệt Cung ở bên trong.
Sau một khắc, hào quang bảy màu lóe lên. Bảo Nguyệt Cung không ngờ chậm rãi dung nhập hư không, biến mất.
Làm xong những điều này, Yên La vung tay ngọc lên. Thất Bảo Diệu Thụ lóe lên trôi qua, dung nhập thân thể nàng, không thấy tung tích.
Sau đó trên người nàng lóe lên ánh sáng màu đen. Một pháp bảo hình vuông bay ra. Đó chính là Trụy Tiên Đài.
Nó hóa thành một ánh sáng màu đen, xoay quanh ở trên mảnh đất trống của cột đá bạch ngọc phía dưới. Nhất thời thi thể của rất nhiều đệ tử Thiên Vị tử thương đều bị hút vào trong đó.
Tiếp đó Yên La một tay rạch ra một cái. Hư không hiện ra một vết nứt. Nàng bước ra, bay vào Tử Linh Giới Diện. Khe nứt không gian lập tức biến mất.
Bên ngoài Côn Lôn Bí Cảnh, mấy luồng ánh sáng từ bên trong hoảng hốt bay ra. Mãi cho đến khi ra tới bên ngoài, luồng sáng mới ngừng lại, hiện ra mấy thân ảnh. Đó chính là ba người Triệu Tiển, Trục Vân Kiếm Phái thiếu chủ, Mạc Lận Hối.
Ba người nhìn thấy phía sau không có người nào đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Mục Dịch! Mạng mấy đệ tử thiên tư trác tuyệt của thánh địa Thanh Lan mất ở trên tay ngươi! Chuyện này Triệu mỗ sẽ không từ bỏ đâu!
Triệu Tiển nhìn về phía thiếu chủ Trục Vân Kiếm Phái, cả giận nói.
- Hừ! Ngươi ít làm kẻ ác cáo trạng trước đi. Chừng năm đệ tử của Trục Vân Kiếm Phái ta là bị ngươi tự tay giết chết. Ta tận mắt nhìn thấy. Thù này không đội trời chung!
Mục Dịch nghe vậy, nhất thời giận tím mặt nói.
Sắc mặt Mạc Lận Hối cũng cực kỳ khó coi, nhưng lại không nói gì thêm.
Vừa rồi, bọn họ bị cấm chế bao phủ, chém giết lẫn nhau. Tuy nói là trong ảo thuật, nhưng trên tay gần như mỗi người đều có dính máu tươi của đệ tử hai đại Thánh Địa khác. Điều này là sự thực không thể chối cãi.
Hắn trơ mắt nhìn mấy đại đệ tử Ly Trần Tông bị chôn vùi ở đây, chỉ còn lại có một mình hắn. Sau khi ra ngoài, hắn làm sao ăn nói được với Thánh Chủ và các trưởng lão đây.
Triệu Tiển và Mục Dịch trợn mắt nhìn nhau. Chỉ có điều chung quy bọn họ không ra tay. Từng người lựa chọn một phương hướng, lao đi.
Mạc Lận Hối cũng tiến về phía một phương hướng.
Đang bay, Triệu Tiển quay đầu nhìn lại về phía hai người, khóe miệng lại thoáng hiện ra một nụ cười giả tạo. Hắn đi nhanh về phía trước.