Huyền Giới Chi Môn

Chương 844: Ủy thác của Yên La (1)



Tâm cảnh Thạch Mục hồi phục như cũ, tay giơ lên, lòng bàn tay hiện ra tia sáng màu vàng, sau đó hoàng mang biến mất, kim quang bắt đầu hiện ra, mặc dù vẫn còn rất nhàn nhạt ảm đạm, không thể so sánh với tia sáng màu vàng lúc nãy.

Tầng thứ năm Cửu Chuyển Huyền Công được hắn tu đến đại thành, nhưng đến tầng thứ sáu, khuyết thiếu Tịch Linh Thổ, một linh tài thuộc tính bản nguyên Kim, nên không hắn căn bản không thể thành công bước vào nhập môn lục chuyển.

Thạch Mục thả tay xuống, vẻ mặt trầm ngâm.

Đối với hắn hiện tại mà nói, việc quan trọng nhất là cô đọng Thánh phôi, đột phá Thánh giai.

Chỉ có như thế, thực lực của hắn mới có một bước nhảy vọt về chất.

Nhưng lúc này đã không còn giống trước kia, hiện tại có Hấp Nhật Thức phụ trợ đi nữa cũng chỉ có thể gia tăng xác suất thành công lên một chút mà thôi.

Dù sao ở kiếp trước, Yên La với thân phận Bảo Hoa Tiên Tử thông minh tuyệt đỉnh, vậy mà thất bại một lần mới có thể thành công, huống chi là hắn.

Trừ phi có vận may đặc biệt hoặc đại cơ duyên, nếu không với tình hình hiện tại của hắn, thêm mấy trăm năm thậm chí nghìn năm nữa cũng chưa chắc không thể tiến giai thành công.

Hắn lắc đầu, không nghĩ nữa, tung người bay xuống.

Thạch Mục đi ra từ trong mật thất, vừa trở lại nhà chính không bao lâu, tiếng gõ cửa liền vang lên.

- Vào đi, Tề Phong.

Thạch Mục cảm ứng được khí tức người ngoài cửa, mở miệng phân phó.

Cánh cửa gỗ vang lên tiếng “két”, mở ra, Tề Phong đầu đội chiếc mũ tròn màu đen, thân hình mập mạp chen vào trong.

- Chúc mừng phủ chủ xuất quan, tu vi lại tăng thêm một tầng.

Tề Phong thi lễ, cung kính tán thưởng.

- Không cần đa lễ, ta vừa xuất quan thì ngươi tìm đến, có chuyện gì gấp sao?

Thạch Mục cười hỏi.

- Phủ chủ, trước khi ngài bế quan, đã sai ta chú ý động tĩnh Di Dương Tinh Vực, hiện tại đã xuất hiện một ít tình huống đặc thù, nên ta mới vội vã đến đây bẩm báo.

Tề Phong đáp lời.

- Nói đi.

Thạch Mục nhíu mày, mở miệng nói.

- Ba Đại Thánh Địa đã trở mặt hoàn toàn, hiềm khích càng lúc càng mở rộng, thậm chí sự hợp tác ban đầu chống lại tộc Hắc Ma cũng đã xuất hiện sơ hở, hiện tại tình hình tiền tuyến biến hóa, tộc Hắc Ma lật ngược thế cờ. Ba năm trước, Thành Phù Không do ba Đại Thánh Địa thành lập đã thất thủ, bị tộc Hắc Ma công phá hoàn toàn, sau đó như thế chẻ tre tấn công ba Đại Thánh Địa thất bại liên tục, hiện tại đã đánh chiếm được toàn bộ Phù Thạch Tinh Hải.

Tề Phong kể lại chi tiết.

- Ta đã đoán trước được điều này, nhưng không ngờ tình huống chuyển biếu xấu nhanh đến vậy.

Thạch Mục gật đầu, không chút ngoài ý muốn.

- Hiện giờ, ba Đại Thánh Địa đã ý thức được tính nghiêm trong của vấn đề, thế nên ban bố “Đồ Ma Lệnh”. Triệu tập tất cả lực lượng trung kiên của tông môn, đi đến tập kết tại điểm truyền tống bên ngoài Phù Thạch Tinh Hải, ý đồ liên hợp để xây dựng phòng tuyến mạnh mẽ, ngăn cản bước chân xâm lấn của tộc Hắc Ma.

Tề Phong tiếp tục nói.

- Đồ Ma Lệnh... Lúc này lại muốn hợp tác tạo liên quân?

Thạch Mục cười lạnh, đối với liên quân ba Đại Thánh Địa, hắn chẳng có cảm tình gì.

- Tuy nói là liên quân, thực chất là không thống nhất ra người tổng chỉ huy, chỉ là phân chia ra từng khu vực phòng thủ, phối hợp ngăn chặn mà thôi. Một tháng trước, Túc Thăng Chân Nhân tự mình ra mặt, hiệu triệu đệ tử trong tông khuyến khích ngăn cản quân địch xua đuổi Hắc Ma, hứa hẹn sẽ ban thưởng hậu hĩnh, những người có biểu hiện ưu tú không những thu được số lượng cực phẩm linh thạch khổng lồ, mà còn được Thánh Chủ tự mình chỉ bảo tu hành.

Tề Phong giải thích mọi việc cặn kẽ.

Số lượng lớn linh thạch không thể đả động Thạch Mục, nhưng nếu có một vị cường giả Thần Cảnh chỉ bảo cho mình tu luyện, vậy thì khác hẳn rồi.

Tề Phong thấy Thạch Mục lộ ra vẻ do dự, mở miệng hỏi cẩn thận:

- Phủ chủ, ngài muốn tham gia mộ binh?

- Hiện tại, trong mắt ta, quan trọng nhất là thăng tiến tu vi, tàn sát ma tộc gì đó, ta hoàn toàn không có hứng thú, mọi thứ ta đã biết, ngươi có thể lui rồi.

Thạch Mục một mặt tự mình cần nhắc, một mặt để cho Tề Phong đi ra.

Tề Phong vừa nghe xong, đáp lại một tiếng rồi khom người rời đi.

Sau khi Tề Phong vừa lui xuống, Thạch Mục ngồi một lát trong nhà chính, sau đó trở về mật thất.

Vừa mở ra cửa đá mật thất, hắn liền đi vào.

Thạch Mục tức khắc trông thấy một cô gái mặc cung trang đứng bên canh bàn đá trong phòng.

Mái tóc đen nhánh được buộc cao, giống như thác nước đổ xuống đến phần eo tinh tế, dáng người mỹ lệ phối hợp với cung trang càng thêm hoàn mỹ.

- Yên La, sao ngươi đến đây?

Thạch Mục hỏi.

- Sao? Ta không được tới?

Yên La cũng hỏi lại.

Đối với thái độ của Yên La, Thạch Mục sớm tập mãi thành quen, không thèm để ý, đang định nói chuyện thì lại phát hiện khí tức trên người Yên La, so với trước kia khác nhau một trời một vực.

- Yên La, tu vi của ngươi chẳng lẽ là Thánh giai trung kỳ... không đúng, hậu kỳ phải không?

Thạch Mục ngạc nhiên vui mừng kêu lên.

Yên La chỉ thoáng gật đầu, xem như xác nhận, sau đó mở miệng hỏi:

- Ngươi vẫn còn giữ Tử Thúy Lô chứ?

Thạch Mục giật mình, khẽ gật đầu.

- Lấy ra đi.

Yên La nói.

Thạch Mục vung tay lên, tia sáng tím hiện lên, sau đó bên trong mật thất xuất hiện một cái tử sắc lô đỉnh bằng đông cao hơn năm thước.

- Ta đã nghiên cứu đỉnh này thật lâu, nhưng vẫn chưa phát hiện ra điều gì, giống như tiền bối Công Thâu Tử không để ý đến ta.

Thạch Mục kể lại một chút.

Yên La không trả lời vấn đề của Thạch Mục, hào quang bảy màu từ lòng bàn tay nàng sáng lên, Thất Bảo Diệu Thụ lơ lửng trong tay.

Nàng nhẹ nhàng cầm lấy Bảo Thụ, vung lên, một lường hảo quang thất thải bay ra, rơi vào trên Tử Thúy Lô.

Hào quang trên thân Tử Thúy Lô sáng ngời, từ kẽ nứt hẹp dài tản ra một sợi thanh sắc sương mù.

Sợi khói xanh đó lưu chuyển nhẹ nhàng trên không trung, sau đó ngưng tụ thành hư ảnh một ông lão gầy còm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.