Huyền Giới Chi Môn

Chương 862: Dụ địch (1)



Trong lúc hai người Thạch Mục, Minh La nói chuyện với nhau, hắc sắc cự ngạc đã bơi thật nhanh dung nhập vào trong phạm vi sương mù màu đen.

Vừa tiến vào, trước ngực Thạch Mục, linh văn màu đen sáng lên từng tia quang mang, bảo hộ hắn ngăn chặn sự ăn mòn của ma khí.

Yên La vẫn đứng ở phía trước không động, Minh La lại tiếp tục chiến đầu cùng đồ ăn.

Đi vào trong ma vụ được nửa canh giờ, mặt biển bắt đầu cuộn trào, ma khí dần dần chuyển động kịch liệt, Thạch Mục cảm thấy tiết gào thét càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm rền nổ vang ầm ầm.

- Gần đến khu vực trung tâm rồi.

Minh La đã thu hồi chiếc túi màu trắng từ lúc nào, nghiêm mặt nói.

- Gừ gừ...

Hắc sắc cự ngạc dưới chân ba người cũng không nhịn được phải gầm nhẹ.

Minh La nuốt xuống miếng thịt cuối cùng, duỗi bàn tay nhỏ bé, vỗ nhẹ lên lưng cá sấu đen vài cái, an ủi:

- Tiểu hắc ngạc không cần phải sợ, đã có tỷ tỷ bảo kê cho ngươi.

Thạch Mục nhìn bộ dáng của một cô bé lại đi an ủi con cá sấu khổng lồ hung ác, bất giác có chút buồn cười.

Sau đó, hắc sắc cự ngạc không gầm lên nữa, tâm trạng liền bình tĩnh trở lại.

Một lúc sau, Minh La ngồi xuống, ô quang quanh thân chuyển động, hai tay đánh ra từng đạo pháp quyết, một lồng hào quang đen nhạt bảo hộ tất cả bên trong.

Thạch Mục thấy thế, im lặng cười.

Đúng lúc này, hải vực phía trước truyền đến từng tiếng “ầm ầm” long trời lở đất, một tia sấm màu trắng nổ mạnh trong ma vụ.

Trong lòng Thạch Mục rùng mình, đưa mắt nhìn về phía trước, đã thấy ma khí sôi trào dữ dội, tạo thành một vòng xoáy ma khí tựa như con yêu long màu đen, uốn người theo gió bay lên không trung.

Chung quanh vòng xoáy ma vụ, nhờ sức mạnh dẫn của ma khí dẫn dắt, mấy trăm vòi rồng xoay tròn dữ dội, như mấy trăm thanh giáo thép đâm vào bầu trời.

- Thạch Mục ca ca, ngồi vững vào!

Minh La cười cười hì thông báo.

Khi nàng vừa dứt lời, đuôi con cá sấu đong đưa, thân hình nhanh nhẹ xuyên qua từng cơn vòi rồng, đâm vào trong vòng xoáy ma vụ.

Thạch Mục cảm thấy hắc sắc cự ngạc dưới chân hắn chấn động ầm ầm, bị một sức mạnh khổng lồ lôi kéo bay lên trên không.

Con cự ngạc chở ba người bơi dọc theo vòng xoáy ma vụ thành đường đinh ốc, nương theo ma khí đậm đặc gần như thành thực chất đi lên bầu trời.

“Rắc rắc”, điện quang bạch sắc đánh xuống từng đợt ầm ầm, trực tiếp nên xuống hào quang màu đen, cho đến khi thân thể hắc sắc cự ngạc run lên.

Nhưng chiếc lồng hào quang kia vô cùng kiên cố, cứng rắng chống lại từng đợt tia chớp bổ xuống, lại không bị đánh vỡ.

- GỪ...

Con cá sấu màu đen phát ra tiếng gào thét, dưới chân tráng kiện điên cuồng huy vũ, thân thể nó bên trong vòng xoáy ma vụ nhanh chóng bò lên trên.

Sau khi bò lên được độ cao chừng trăm trượng, nó trực tiếp xông vào trong bầu trời tràn ngập mây đen, sau đó kêu lớn một tiếng rồi từ không trung rơi xuống.

Tiếng “ầm” cực lớn phát ra, hắc sắc cự ngạc chở theo ba người Thạch Mục trực tiếp chìm vào trong biển nước.

Sau khi mọi người đều trồi lên mặt nước, Thạch Mục phát hiện ma khí xung quanh đã không còn một mống, rốt cuộc cũng đã đi ra khỏi phạm vị ma vụ, tiến vào khu vực trung tâm, Bạo Phong Ma Giác.

Khác với ngoại cảnh đầy sóng gió, nơi đây thoạt nhìn yên bình hơn nhiều.

- Phỏng chừng bọn chúng đang ở trên Ma Giác Đảo.

Minh La chỉ về phía hòn đảo nằm cách bọn họ ngoài mười trượng, mở miệng chỉ dẫn.

- Ừ, vậy chúng ta làm theo kế hoạch lúc trước đã bàn bạc đi.

Yên La nhanh chóng quyết định.

Vừa dứt lời, Thất Bảo Diệu Thụ trong tay nàng vung lên, giữa không trung liền sáng lên luồng thải mang, Thạch Mục và Yên La cùng nhau nhảy vào trong ánh sáng thất thảy, thân ảnh nhanh chóng biết mất không thấy đâu nữa.

Sau khi hai người biến mất, Minh La tùy tiên ngồi xuống, sau đó lại lấy ra một túi thịt khô căng phồng, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng, khuôn mặt vô cùng thỏa mãn.

...

Trên Ma Giác Đảo.

Một tế đàn hình tam giác được dưng lên, bên trong sáng lên hào quang màu vàng, ở trung tâm có một vòng xoáy lưu chuyển bất định.

Một người đàn ông tộc Hắc Ma sắc mặt âm u đầy phiền muộn, lông màu nhíu chặt nhìn vào vòng xoáy kia, quay sang một gã tóc thưa, béo ục ịch nói:

- Hừ! Đám tộc Cổ Man khốn nạn, chẳng lúc trước chỉ là một con chó của Thiên Đình sao, lại dám đối xử với chúng ta như thế, thân là một Ma Tôn mà phải làm bảo vệ!

- Xi Biệt lão đệ, bớt nóng đi! Hiện tại chúng ta đã quy hàng Thiên Đình, phải nghe theo sắp xếp của bọn chúng, dù sao chỉ cần ra giá đủ cao là được rồi.

Tên đàn ông béo ục ịch kia khuyên giải.

- Địa Triết, vì lợi ích mà ngươi đi theo bọn hắn, còn ta không phải! Ta chỉ muốn đi theo cường giả, tùy ý phóng thích lửa giận trong lòng! Thế nhưng, đã nghìn năm qua đi, cho tới bây giờ Thiên Đình vẫn không tin chúng ta, vẫn chỉ để chúng ta làm trợ thủ cho tộc Cổ Man.

Xi Biệt tức giận bất bình.

- Lão đệ, đừng quá tức giận! Trong cấm địa này chẳng có gì tốt, lại không có miếng thịt béo nào để kiếm lời, chúng ta không nên đưa chuyện vào người.

Địa Triết cười hắc hắc, không để ý chút nào.

Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên thân thể cứng đời, ánh mắt lột ra biểu tình không thể tưởng được.

Sau đó Địa Triết, Xi Biệt liếc nhau, rồi mở miệng căn dặn mười mấy tên tộc nhân Hắc Ma:

- Các ngươi bảo vệ nơi này cho tốt, hai ta đi ra ngoài một chút.

Những thuộc hạ kia nhanh chóng đáp ứng.

Thân ảnh hai người lóe lên, sau một khắc xuất hiện bên ngoài Ma Giác Đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.