Huyền Giới Chi Môn

Chương 896: Linh sủng trở về (1)



Đôi cánh sau lưng Thạch Mục đương vỗ, ngay khi quyết định được phương hướng, nhanh chóng bay về phía ấy hơn mười dặm, rồi mới chậm rãi hạ xuống từ trên không trung.

Mặt hồ trải đầy từng mảng lá sen nối liền nhau, tựa như một viên phủ thúy to lớn mà thô sơ, trôi nổi dập dềnh trên mặt nước.

Mũi chân Thạch Mục khẽ chạm nhẹ trên từng phiến lá sen, thân hình lên xuống vài lần, tìm được một chiếc lá rộng chừng mấy trượng rồi ngồi xuống.

Lá sen nơi đây không giống với những nơi khác, rắn chắc hơn một chút, khi Thạch Mục hạ xuống, chiếc lá vẫn ổn định vô cùng, không lay động chút nào.

Sau khi ngồi vững vàng, tay hắn bấm ra pháp quyết, lẳng lặng vận chuyển Cửu Chuyển Huyền Công, quang mang màu xanh của tiểu đỉnh trên bụng phải sáng lên, cả người nhuộm thành thanh sắc tươi mới, thoạt nhìn giống như một cái cây xanh mướt.

Ánh sáng vờn quanh thân, thương thế bắt đầu được chữa trị.

Sau một lát, hai mắt Thạch Mục chợt mở to, ánh sáng xanh đều đã thu lại vào người, từ từ đứng dậy.

Ánh mắt hắn quét qua khắp nơi, lấy một phương hướng làm trung tâm, lá sen quanh đó trên mặt hồ liên tục rung rung, ẩn giấu từng khí tức cường đại đang tiến lại gần đây.

Phía bên trái, cách chừng trăm trượng, vốn dĩ nơi đó chỉ có từng đám lá sen tụ lại với nhau, sau khi rung động một lát, liền trôi dạt ra hai bên, lộ ra đôi mắt thú ám kim sắc, lóe ra ánh sáng hung ác.

Mà ở ngay phía trước, ước chừng một dặm, trên mặt hồ tỏa ra từng đợt gợn sóng, từng cái từng cái sừng nhọn cũng chậm rãi nhô lên.

Còn ở bên phải khoảng cách trăm trượng, phía dưới khoảnh hoa sen màu đen, một con Tam Túc Ô Thiềm cả người đen sì như mực nằm sấp, chỉ thỉnh thoảng khua động nhưng không phát ra âm thanh gì, đôi mắt màu bạc cự nhạt theo dõi hắn chăm chăm.

- Không ít con tập trung tại đây.

Thạch Mục thu hồi ánh mắt cùng thần thức, miệng thì thầm tự nói với mình.

Tính cả những con hắn thấy được cùng ẩn giấu dưới nước, hiện tại chung quanh hắn có chừng hơn mười con yêu thú, con số này chưa tính những yêu thú đang bay trên không trung, hơn phân nửa có thực lực Thiên Vị, một vài con đã đạt đến Thánh giai.

Trong đám yêu thú này, một số con đã chạy mất trong trận đánh vừa rồi, một số thì bị hấp dẫn đến đây, chẳng qua bọn chúng đều xem Thạch Mục là kẻ xâm nhập.

Hắt hít sâu một hơi, hào quang trên người lóe lên, gọi ra Chân Long Tỏa Kim Giáp.

Cổ tay hắn khẽ xoay, triệu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn nắm trong tay, đặt ngang người.

Đúng lúc này, một làn gió nhẹ từ sâu bên trong ao sen thoảng qua, làm cho sương mù vốn đang bao phủ xung quanh Thạch Mục không tản đi, mà ngày càng nồng đậm.

Số lượng yêu thú tụ tập quanh hắn đã tăng lên rất nhiều, một số con đã đi đến phạm vi hai ba mươi trượng xung quanh Thạch Mục.

Thạch Mục nắm chặt trường côn thêm vài phần, chuẩn bị tấn công.

Đương lúc tình thế căng thẳng, trong sương mù dày đặc bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu to ngút trời.

Hai lỗ tai Thạch Mục hơi động, tay đang định vung côn lên liền chậm lại, sau đó ngừng giữa không trung.

Tiếp theo, sự việc gây kinh ngạc liền xuất hiện!

Sau khi thanh âm đó vang lên chung quanh Thạch Mục, những yêu thú đang rục rịch bắt đầu lui ra liên tục, giống như đang sợ hãi chủ nhân của tiếng kêu này.

Thạch Mục đang muốn cẩn thận tìm kiếm nguồn cơn, liền thấy sương mù dày đặc bắt đầu cuộn trào, một bóng dánh to lớn, màu sắc rực rờ từ trong sương mù bay ra.

Đó là một con chim hình thể khổng lồ, cả người lốm đốm ngũ thải, tỏa sáng rực rỡ, tản ra khí tức vô cùng hùng mạnh, cũng không yếu kém chút nào so với những yêu thú vây quanh Thạch Mục.

Sói vừa đi, mãnh hổ lại đến, Thạch Mục cười bất đắc dĩ, trường côn trong tay bỗng nhiên nhấc lên, kim quang trên thân côn nháy mắt tóa sáng mãnh liệt.

Thạch Mục bước tới một bước mạnh mẽ, trường côn vung quá đỉnh đầu, chuẩn bị tấn công.

Chợt nghe thấy con chim màu sắc rực rỡ kia há miệng, nói tiếng người:

- Này, này, Thạch Đầu, đừng đánh đừng đánh, ngươi nhìn kỹ đi, là ta, là ta!

Sau khi nghe xong, Thạch Mục sững sờ, thải sắc cự cầm phát ra từng tia sáng chớp động kịch liệt, thân thể khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, thoắt cái đã biến thành một con thải mao anh vũ mập mạp.

- Thải Nhi!

Thạch Mục mừng rỡ vô cùng hét lớn.

- Đương nhiên là ta rồi! Thạch Đầu, sao giờ ngươi mới đến? Ta nhớ ngươi muốn chết.

Thải Nhi kích động kêu lên, vẫy cánh bay đến cạnh Thạch Mục, rồi hạ xuống đầu vai của hắn.

- Làm sao ngươi biết ta tới?

Lông mày Thạch Mục nhíu lại, hơi kinh ngạc hỏi.

- Đương nhiên là vì trước khi đi, tên hòa thượng kia nói với ta, rằng mấy ngày gần đây ngươi sẽ tới, chỉ cần ta đến đây chờ là được.

Thải Nhi trả lời.

Sau khi nghe xong, nghi ngờ trong lòng Thạch Mục tăng lên, tên hòa thượng đó là ai, làm sao biết bản thân hắn ở đây? Chẳng lẽ hắn cố ý thông qua Thải Nhi, dẫn dắt hắn đến đây?

- Thải Nhi, tên hòa thượng mang ngươi đến đây là ai?

Thạch Mục hỏi.

- Hắn tự xưng là Diệu Không.

Thải Nhi đáp.

- Diệu Không? Lúc hòa thượng Diệu Không lừa ngươi đến đây, đã nói gì với ngươi?

Thạch Mục khẽ giật mình, tự hỏi bản thân dường như chưa bao giờ từng nghe qua cái tên này.

- Lừa ta? Hắc hắc, chỉ bằng bộ dạng tai to mặt lớn như hắn mà muốn lựa gạt Thải gia ta sao, nực cười!

Thải Nhi ngẩng cao đầu, bộ dạng không phục.

Thạch Mục im lặng một lúc, sau đó nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.