Huyền Giới Chi Môn

Chương 914: Mất đi tư cách (1)



Cùng lúc đó, bên ngoài Thanh Lan Thánh Địa, vệt độn quang màu xanh bay vụt đến, sau đó hạ xuống.

Độn quang vừa thu lại, lộ ra hai thân ảnh một lớn một nhỏ, trên đầu vai của người lớn còn có một con chim.

Đây chính là Thạch Mục và Thải Nhi, còn có đứa bé hoa sen thần bí từ Ẩn Liên Tinh nữa.

- Hắc hắc, lâu rồi không được trở về, thoạt nhìn đều không có thay đổi nhỉ!

Thải Nhi từ đầu vai Thạch Mục hưng phấn bay lên.

Đứa bé hoa sen đứng cạnh Thạch Mục, bàn tay nhỏ bé kéo góc áo hắn, nhìn Thanh Lan Thánh Địa, thần sắc trong mắt hơi khác thường, sau đó biến mất không còn gì nữa.

- Đi thôi.

Thạch Mục không phát hiện dị trạng của đứa bé, vung tay lên, Long Vũ Phi Xa chở mọi người bay vào Thanh Lan Thánh Địa.

Sau nửa canh giờ, đoàn người trở về động phủ trong Huyền Giai Không Gian.

- Phủ chủ đại nhân!

Tề Phong đang đứng trước cửa phủ, vừa thấy thân ảnh Thạch Mục, lập tức bay tới cúi người hành lễ.

Sau khi thấy Thạch Mục bình yên trở về, tâm trạng phập phồng cuối cùng cũng đã buông lỏng.

Đã trải qua những chuyện lúc trước, hắn cảm nhận được sâu sắc ảnh hưởng của Thạch Mục với bọn người hầu như hắn, những ngày Thạch Mục không có ở đây, tâm tình hắn không an ổn, chỉ sợ Thạch Mục gặp chuyện không may.

- Đứng lên đi, không có việc gì thì không cần hành đại lễ đâu.

Thạch Mục phất tay, thân thể Tề Phong tự động đứng lên.

- Phủ chủ, tu vi ngài...

Tề Phong ngơ ngác kinh ngạc nhìn Thạch Mục.

- Ừ, lần này đi ra ngoài, gặp một số chuyện, ta có cảm ngộ nên đã đạt đến Thánh giai.

Thạch Mục nói, giọng điệu nhàn nhạt.

Thần tình Tề Phong cứng lại trong chốc lát, sau đó phản ứng lại, vẻ mặt vô cùng vui mừng.

Thực lực Thạch Mục đã đến Thánh giai, theo quy định của Thanh Lan Thánh Địa, đã có thể xin trở thành đệ tử vạn năm, càng được nhiều tài nguyên từ tông môn.

Tề Phong khá hiểu rõ Thạch Mục không phải loại người bội bạc vô tình, nếu hắn được phép trở thành vạn năm đệ tử, vào Địa Giai Không Gian, cũng sẽ mang theo những người hầu bọn hắn.

- Tiểu Tề, sao ngươi chỉ hành lễ với Thạch Đầu, không thấy bổn đại gia trở về rồi sao?

Thải Nhi vuốt cánh, bất mãn nói.

- Thải gia, ngài cũng trở về! Tốt quá rồi!

Tề Phong vui vẻ nói.

Hắn bị hù dọa bởi tin tức Thạch Mục tiến vào Thánh giai, nên hiện tại mới chú ý đến Thải Nhi cùng đứa bé kia.

- Chẳng lẽ tiểu hài tử này là...

Tề Phong thấy đứa bé ỷ lại Thạch Mục, trong lòng âm thầm tự nhủ, nhưng không nói ra miệng.

- Trong khoảng thời gian ta rời khỏi, linh địa vẫn bình thường chứ?

Thạch Mục không biết ý nghĩ của Tề Phong, đi vào động phủ, sau đó ngồi xuống hỏi.

- Tất cả đều tốt.

Tề Phong cũng vào theo, kể lại đơn giản tình huống các nơi linh địa.

Thạch Mục gật đầu nhẹ, sau đó hỏi:

- Trong lúc ta rời khỏi, tông môn có chuyện quan trọng gì không?

- Đúng rồi, trong tông môn, thậm chỉ cả ba Đại Thánh Địa đều thay đổi lớn, biên giới Ly Trần Tông tại Di Dương Tinh Vực phát hiện di tích Thương Nguyên, giống với thượng cổ di tích Côn Luân Bí Cảnh...

Tề Phong kể lại rành rọt chuyện di tích Thương Nguyệt, cũng với việc ba Đại Thánh Địa hợp tác thăm dò Thánh Cảnh.

- Di tích Thương Nguyệt?

Đuôi lông mày Thạch Mục nhấc lên, ban đầu còn có chút động lòng, nhưng sau khi nghe Tề Phong báo cáo xong, suy nghĩ thật lâu, vẫn lắc đầu, bỏ đi ý định vừa nghĩ ra.

Thân phận hai Thánh giai lãnh đạo đội ngũ cũng đã xác nhận, việc tuyển chọn đệ tự Thiên Vị không còn liên quan đến hắn.

Mặc dù Thạch Mục muốn đi, tông môn cũng sẽ không đồng ý cho hắn lĩnh đội, dù sao hắn chỉ mới là Thánh giai sơ kỳ, nhiệm vụ này quá quan trọng, tông môn chẳng thể qua loa để một Thánh giai sơ kỳ lãnh đạo.

Nói cách khác, tu vi hiện tại tăng nhiều, tiến vào Thánh giai, nhưng mất đi tư cách đi vào Thương Nguyệt.

Nhưng tính tìn hắn vốn sảng khoái, không để trong lòng quá lâu.

Dù sao hắn vừa mới lên Thánh giai, cần cũng cố tu vi, ngoài ra bản thân hắn vừa sở hữu Kim Liên Tử ẩn chứa bản nguyên thuộc tính kim, phải nắm chắc thời gian tu luyện huyền công tầng sáu.

- Di tích Thương Nguyệt có lẽ cũng không có gì, Phủ chủ không đi cũng tốt.

Tề Phong thấy Thạch Mục không quá hứng thú, trong lòng hơi vui vẻ.

Hắn nghe nói di tích Thương Nguyệt còn nguy hiểm hơn cả Côn Luân Thánh Khư, sợ hắn ra ngoài gặp chuyện xui xẻo, không muốn đi thì tốt rồi.

- Phủ chủ, tu vi của ngài đã đạt đến Thánh giai, ngài lúc nào thì xin trở thành đệ tử vạn năm?

Tề Phong hỏi.

- Tạm thời ta không có ý định này. Đúng rồi, ngươi đừng đem tu vi của ta nói cho người khác biết.

Thạch Mục suy nghĩ một lúc, sau đó ra quyết định.

- Rõ.

Tề Phong vội vàng đồng ý.

- Được rồi, không còn chuyện gì khác thì ngươi lui xuống đi.

Thạch Mục nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.