Huyền Giới Chi Môn

Chương 916: Tàn kiếm (1)



- Đây là cái gì?

Thạch Mục nhìn qua hộp gỗ đang bị phong ấn, trong lòng thầm suy đoán, chẳng lẽ trong phong ấn có hung vật gì?

Nếu hắn không rõ tình huống lại mở nó ra, không biết lại có phiền toái gì kéo đến.

Thạch Mục trầm ngâm một hồi lâu, buông hộp gỗ, thu hồi tất cả đồ vật trên mặt đất, phất tay lên, đánh ra mấy pháp quyết.

Chung quanh động phủ xuất hiện từng mảnh phù văn cực lớn, đan cài vào nhau, tạo thành hào quang trận pháp mấy tầng, bao phủ cả động phủ.

Thạch Mục phất tay lần nữa, một cây trận kỳ màu lam bay ra, rơi vào mật thất, mở ra pháp trận lam sắc.

Sau khi làm xong, hắn mới cầm hộp gỗ lên, bắt lấy một tấm bùa phong ấn, muốn xé nát.

Hào quang lá bùa lóe lên, một tia sáng hiện ra, bắn vào ngón tay hắn.

Trong mắt Thạch Mục hiện lên vẻ kinh ngạc, bùa phong ấn này thoạt nhìn có cấp bậc không thấp, nhưng việc nhỏ này không làm khó được hắn.

Bạch quang từ ngón tay hắn tuôn ra, tạo thành một ngọn lửa thuần trắng, chạm vào bề mặt lá bùa.

Một tiếng “tách tách” thật nhỏ vang lên, ngọn lửa thuần trắng bao phủ lấy lá bùa, rất nhanh đốt nó thành tro tàn.

Ngón tay hắn tiếp tục động, nhiều đóm lửa bạch sắc bay ra, rơi vào trên những lá bùa khác, sau đó chúng bị thiêu hủy hoàn toàn.

Thạch Mục hít một hơi thật sâu, sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi mở hộp ra.

Không có bất kỳ dị tượng nào nằm trong dự liệu, cũng chẳng phát sinh chuyện gì, khi nắp hộp mở ra, một thanh kiếm gãy dài chừng hai thước nằm ở bên trong.

Chuôi kiếm đen bóng, thân kiếm đỏ như máu, từ chỗ đứt gãy, thân kiếm tản mát ra ánh sáng màu đỏ vô cùng yêu dị.

- Thanh kiếm gãy...

Sắc mặt hắn khẽ ngẩn ra, sau đó hơi do dự, dùng thần thức quét qua, rồi duỗi ta nắm chặt chuôi kiếm, lấy nó ra khỏi hộp.

Thạch Mục đưa trường kiếm màu máu đến trước mặt, lật qua lật lại quan sát thật kỹ, nhưng vẫn không phát hiện dấu hiệu khác thường.

Hắn trầm ngâm, thử thúc giục chân khí trong cơ thể rót vào thanh đoạn kiếm.

Ông!

Huyết quang chói mắt bỗng nhiên lóe lên, khuếch tán ra khắp bốn phía.

Lam quang chung quanh mật thất đột nhiên phát ra rực rỡ, trong khoảnh khắc từng đợt quang mang thủy lam được dựng lên, tạo thành một màn sáng giống như chiếc chén úp ngược, bao phủ tất cả huyết quang sát khí, không để nó khuếch tán ra ngoài.

Huyết quang tuy bị bao phủ, nhưng ánh sáng màu máu phát ra từ tàn kiếm không bị giảm bớt mảy may, mũi kiếm vẫn chấn động từng tiếng ông ông, bên trên nó được huyết quang vô cùng yêu dị bao bọc, chúng lưu động giống như có linh tính, hệt như dòng máu đang chảy.

Cùng lúc đó, khí tức cuồng bạo, điên cuồng hung ác từ thân kiếm dâng lên, trực tiếp xâm nhập vào đầu Thạch Mục.

Trước mắt Thạch Mục bỗng nhiên hiện ra một biển máu vô tận, thi thể không trọn vẹn, bạch cốt tràn đầy khắp nơi trong biển máu.

Máu tanh ngút trời, khiến người ta buồn nôn.

- A...

Toàn thân Thạch Mục tản ra sát khí kinh khủng, hồng mang như ngưng tụ thành thực chất quấn quanh lấy hắn, hình thành một đám sương máu, đôi mắt đỏ sòng sọc, trong lòng có cảm giác khát máu giết chóc.

Huyết sắc tàn kiếm bỗng nhiên tạo ra một luồng kiếm quang màu máu, kiếm quang phun ra nuốt vào, hư không giống như một trang giấy mỏng bị cắt vỡ vô cùng đơn giản.

Trong lúc này, Phiên Thiên Côn trong thức hải hắn bắt đầu nhúc nhích, từng đợt kim quang chói mắt bay ra khỏi cơ thể Thạch Mục, bao phủ huyết sắc tàn kiếm.

Bên trong kim quang, huyết sắc tàn kiếm giống như gặp phải khắc tinh, huyết quang bỗng dự tiêu tán, kiếm khí bạo ngược ngút trời cũng chỉ chập chờn hai lần, sau đó cũng biến mất theo.

Thân thể Thạch Mục chấn động, huyết sát khi đang quấn quanh người cũng chậm rãi tản đi, nỗi khát máu trong lòng cũng biến mất, ánh mắt không phục lại vẻ bình tĩnh.

Trong lòng hắn rùng mình, tranh thủ ném tàn kiếm đi, há miệng thở dốc.

Leng keng, đinh!

Tàn kiếm rơi trên mặt đấy, lăn vài vòng, rồi bất động.

- Đây rốt cuộc là vật gì, làm sao có thể quấy nhiễu tâm trí...

Thạch Mục thở dốc một hồi lâu, sau đó mới bình tĩnh lại, ánh tràn ngập kinh hãi.

Hắn tự nhận tâm tính của mình khá cứng rắn kiên định, năm đó Huyễn Ma Đạo cũng không thể vây khốn hắn, vậy mà thiếu chút nữa bị thanh kiếm gãy trước mặt huyễn hoặc tâm thần.

Nếu không có Phiên Thiên Côn tọa trấn trong thức hải, e rằng hậu quả không lường trước được.

Kiếm gãy rời tay, kim quang trên người hắn cũng tiêu tán, Phiên Thiên Côn trong thức hải cũng bình tĩnh trở lại.

Thạch Mục yên lặng đánh giá kiếm gãy nằm bất động trên mặt đất, ánh mắt bắt đầu toát ra một tia hứng thú.

Nói thế nào đi nữa, kiếm gãy này ẩn chứa khí tức giết chóc, chắc chắn không phải là pháp bảo bình thường.

Nhất là kiếm quang lúc nãy có thể dễ dàng phá vỡ hư không, uy lực thực sự đáng sợ.

Tuy rằng hiện tại kiếm này không trọn vẹn, nhưng nếu trở về nguyên dạng, chắc chắn không phải vật phàm, nếu không thì Dụ Phong Thần Tướng sẽ trịnh trọng phong ấn nó, luôn mang theo bên mình rồi.

Mới nghĩ đến đây, hắn đã cúi người nhặt thanh kiếm lên.

Không rót chân khí vào nữa, huyết sắc tàn kiếm không khác với bình thường, giống như thanh kiếm phổ thông.

Ánh mắt Thạch Mục phát sát, trọng bảo như vậy, nếu không thể khống chế, quá đáng tiếc.

Hắn hơi do dự, lại thúc giục chân khí lần nữa, rót vào trong tàn kiếm.

Ông!

Tàn kiếm dâng lên huyết sắc quang mang lần nữa, thân kiếm bắt đầu có những luồng kiếm khí màu máu, khí tức hung ác xâm nhập vào trong thức hải của hắn, những dị tượng lại xuất hiện.

Thạch Mục đã phòng bị từ trước, lập tức bảo vệ tâm thần, cố gắng cật lực ngăn cản sát khí xâm lấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.