Huyền Giới Chi Môn

Chương 940: Trì hoãn (1)



Thạch Mục sắc mặt trang nghiêm, trên người kim giáp cửu long tỏa kim quang lấp lánh, gậy như ý trong tay điên cuồng vũ động, từng đạo ánh vàng của côn ảnh chằng chịt ở hiện lên phía trước, tàn ảnh phảng phất, giống như côn sơn không cho ngọn gió nào lọt qua.

Ở một bên khác, thân ngoại hóa thân trong tay huyết sắc tàn kiếm ánh sáng phát ra rực rỡ, cũng tích chém ra từng đạo huyết sắc kiếm mang.

Trong lúc này giữa không trung một tiếng nổ vang lên!

Hai người hợp lực, đem hơn nửa sự công kích của thánh cấp phái Li Trần chặn lại.

Còn lại còn có ba bốn người đang công kích, hướng Hà Hoa tiên tử đánh đến.

Hà Hoa tiên tử sắc mặt nghiêm nghị, môi hấp động, truyền ra mấy câu thần chú hối sáp nan minh, trước người phấn quang chớp động, tổn linh hoa nổi lên.

Hai tay đánh ra từng đạo pháp quyết, ngọc thủ vung lên.

Tổn linh hoa từ trên tay dâng lên, từng giọt xoay tròn dưới ánh sáng phóng ra, phía trước hóa ra từng bông lại từng bông hoa màu hồng, trong nháy mắt tạo thành một tường ánh sáng hoa chặn lại, đụng độ với mấy loại ánh sáng của các pháp bảo phát ra.

Ùng ùng!

Bức tường hoa hóa thành một trận cự chiến, một mảng lớn đóa hoa màu hồng bay tứ tung khiến bầu trời cũng phủ đầy màu hồng của cánh hoa, cơ thể Hà Hoa tiên tử run một cái, lảo đảo lui về phía sau, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, nhưng hai tay mười ngón tay không ngừng bóp động pháp quyết, thúc giục tổn linh hoa, tạo ra những đóa hoa màu hồng, xoay tròn bay về phía tường hoa.

...

Cùng lúc này, bên ngoài Đông Thánh Tinh.

Từ sau khi ba vị hộ tông thần thú Thánh địa Thanh Lan xuất hiện, một bên Thanh Lan nguy cơ suy sụp đã chậm lại.

Chiến hạm ở hai phe chùm tia sáng màu vàng không ngừng giao thoa trên thiên mạc, lân lộc bảy sắc bốn chân như bay, thân hình linh động lui qua lui lại.

Tư thế nhìn hết sức nhẹ nhàng, tựa như đang đi dạo trong sân vậy, vụt qua hai chiến hạm pháo của hai phái, nhưng lại một mực không hướng Li Trần cùng Trục Vân kiếm phái mà tấn công.

Lân lộc bảy sắc không ngừng chạy tới chạy lui, dưới chân dâng lên ngày càng nhiều thất thải tường vân, không ngừng tích tụ lại rồi bay lên, cuối cùng lại biến thành một mảng sương mù bảy sắc dày đặc trùng điệp hàng trăm trượng, vắt ngang ở nơi giao chiến giữa hai bên.

Dải sương mù bảy sắc dày đặc mới vừa với tạo thành, thân thể Kim Đồng sư thứu bỗng nhiên phóng lên, đôi cánh lớn không ngừng hướng về phía đám sương mù dày đặc kia mà sải cánh.

Theo từng đạo luồng khí xoáy màu xanh, từ dưới đôi cánh bay lượn ra, vọt vào trong đám sương mù thất thải, đám sương vốn đang tĩnh lặng bỗng lập tức bắt đầu trào động, hướng về hai phái Li Trần và Trục Vân mà tiến tới tới, chỉ trong một chốc lát sau đã bao phủ mấy chiếc chiến hạm.

Đám sương mù bảy sắc này không hề đậm đặc như thế, cảnh tượng bị bao phủ ở bên trong cũng có thể thấy rất rõ ràng.

Lúc ban đầu, đám sương mù cũng không có bất kì dị thường nào, nhưng mà một lát sau, những người bên ngoài đám sương liền nhìn thấy, những đệ tử phái Li Trần và Trục Vân trên mấy chiến hạm kia đột nhiên như là đang phát điên, rối rít quơ lấy binh khí mà hướng ra không gian chung quanh chém lia lịa, trong miệng còn không ngừng kêu lên: “đừng …..đừng lại đây”.

Những đệ tử của hai phái trong đám sương mù thân thể bỗng nhiên phát sáng lên, mỗi người đều thể hiện những phép thuật thần thông, hướng ra chung quanh mà đánh tới, chỉ chốc lát sau chiến hạm trên liền trở thành một đoàn người hỗ loạn.

- Không hay rồi!

Mấy vị thánh cấp trưởng lão phía sau Thân Đồ Nam thấy vậy, liền hét lớn một tiếng, vội vàng xông vào trong đám sương mù, muốn quát bảo các đệ tử ngưng lại.

Nhưng mà cũng không bao lâu, mấy vị thánh cấp trưởng lão cũng lại sử dụng pháp bảo, hướng ra chung quanh đánh tới.

- Lân lộc bảy sắc quả nhiên là danh bất hư truyền, ngay cả thánh cấp cường giả đều không cách nào ngăn cản được huyễn cảnh hư mê của đám sương mù kia!.

Mục Thiên Tuyệt có chút bất ngờ mà kêu lên.

Thân Đồ Nam sau khi nghe xong, chậm rãi lắc đầu một cái nói:

- Hư mê huyễn cảnh này cũng không phải tạo nên sức mạnh tất cả của nó, Kim Đồng sư thứu kia mới là mấu chốt.

Mục Thiên Tuyệt ánh mắt quét qua, chỉ thấy trong hai mắt con sư thứu kim quang lưu chuyển, lại có một đạo vết hằn giống như nước gợn sóng từ trong gợn ra, không ngừng hướng về phía đám sương mù đánh tới.

- Thì ra là như vậy!.

Mục Thiên Tuyệt chợt hiểu ra, nói.

- Cũng chỉ là chút tài mọn thôi, ta có thể phá được linh cầm.

Thân Đồ Nam nhàn nhạt nói.

Dứt lời, kỳ một tay phất lên, một đạo ánh sáng màu trắng từ bên hông bay ra, trên bầu trời liền sáng lên, một tiếng kêu to từ trong đạo bạch quang kia vang lên.

Ngay sau đó, một đường dài tiên cầm màu trắng to lớn chừng bảy tám chục trượng, liền từ trong đám bạch quang kia bay ra.

Con tiên cầm cổ nhỏ dài kia chuyển động mấy cái, hai cánh sải ra, đột nhiên bay vào trong không trung, hướng về đám sương mù bảy sắc dày đặc kia, giương cái mỏ nhọn ra, phát ra từng trận âm thanh sắc nhọn.

Chỉ thấy từng vòng âm thanh dao động đang dần dần phóng to ra, từ trước thân tiên cầm truyền ra, rồi truyền vào trong đám sương mù bảy sắc.

Đệ tử hai phái vừa vẫn còn đang chém giết lẫn nhau, sau khi nghe được tiếng khiếu kia, lập tức bừng tỉnh lại, nhìn cảnh tượng hỗn loạn chung quanh, tất cả tay cầm binh khí sửng sờ tại chỗ.

Nhưng vào lúc này, con tiên cầm màu trắng kia, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt xuyên qua lớp sương mù dày đặc, nhìn về Kim Đồng sư thứu, trong mắt mang mấy phần khiêu khích.

- Ngao!

Kim Đồng sư thứu thấy vậy, trong miệng phát ra một tiếng rống giận, giang hai cánh ra, bay đến phía con tiên cầm màu trắng kia.

Bạch tiên cầm vẫn hiển nhiên không sợ, hai cánh sải ra nghênh đón.

Hai con cự cầm, hóa thành hai đạo lưu quang một đen một trắng, hướng lên chiến hạm phía trên trong tinh không, chém giết lẫn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.