Huyền Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 13



Cẩn thận nhìn chằm chằm ba chữ "đường Phạm Dương", La Minh kinh ra một thân mồ hôi lạnh, ban ngày ban mặt, chẳng lẽ gặp ma!

Chỗ quỷ quái này thật là người ở sao? La Minh rụt lui cổ, rùng mình.

Anh rất hoài nghi, Trần Nặc ở đây, buổi tối có thường bị giật tỉnh, sau đó ôm chăn lạnh run đến hừng đông.

Giờ, La Minh đại khái có thể hiểu vì sao Trần Nặc nhát gan như vậy, có lẽ vốn không có, thế nhưng bị dọa hồi lâu đã trở nên nhát như chuột.

Đổi lại mình, ở cái chỗ quỷ âm trầm này, nói không chừng cũng suy nhược thần kinh.

Cảnh cục có ký túc xá, La Minh nghĩ không ra, vì sao Trần Nặc chọn ở đây, mà không phải ký túc xá.

Ở đây giao thông bất tiện, từ trong đi ra, chí ít cần hơn nửa giờ mới thấy bến xe bus, hơn nữa cực kỳ khuyết thiếu đồ dùng sinh hoạt, tiệm bán hàng cũng không có một gian, quan trọng nhất là ở đây rất kinh khủng, quả thật khất cái lang thang cũng không nhìn trúng...

La Minh giẫm chân ga đến lớn nhất, một đường bão xe đến bệnh viện.

Dọc đường, anh vượt đèn đỏ ba lần, vì đi tắt, dám quẹo ở chỗ không thể quẹo, cho nên khi đến, đuôi xe có hai chiếc xe máy của cảnh sát giao thông.

Xe vừa dừng, lập tức đã bị xe máy một trái một phải kẹp giữa, La Minh không rảnh dài dòng với đồng chí cảnh sát giao thông, ôm Trần Nặc lao vào bệnh viện.

"Này anh, anh vượt đèn đỏ ba lần, vận tốc 150 km/h, trái luật nghiêm trọng..."

"Tránh ra tránh ra, đừng cản tôi cứu người!" La Minh rất không kiên nhẫn nói.

"Thế nhưng anh——"

"Anh cái rắm, tránh ra! Bằng không một súng bắn chết hai cậu!"

Cảnh sát giao thông bị La Minh dữ tợn dọa, không tự giác tránh ra.

Nhìn La Minh ôm Trần Nặc chạy vào bệnh viện, hai cảnh sát giao thông lau mồ hôi nhìn nhau.

Cảnh sát giao thông Giáp vẻ mặt đau khổ nói: "Xúi quẩy, ngày đầu đi làm gặp phải người xấu tính như vậy, tôi về phải báo cáo thế nào?"

Cảnh sát giao thông Ất rất cao hứng, "Cậu cũng là ngày đầu đi làm, tôi cũng vậy, ha hả!"

"Ai nha, chúng ta thật có duyên, cậu nói, việc này làm sao đây? Trực tiếp dán hóa đơn phạt trên kính chắn gió?"

"Dán trên kính chắn gió tốt nhất." Cảnh sát giao thông Ất hàm hồ nói.

Người kia ánh mắt rất độc ác, vừa nhìn là loại người không nói lý, cậu cũng không muốn bị đánh.

...

"Bác sĩ, bác sĩ, cậu ấy sao rồi?" La Minh nhéo áo bác sĩ dùng ánh mắt như thẩm phạm nhân.

Bác sĩ run lên lắp bắp nói: "Phát sốt, rất cao."

"Này không phải nói nhảm!" La Minh mắng to.

La Minh ném bác sĩ, móc ra điện thoại gọi.

"Tổ trưởng, số điện thoại Nguyệt Vũ là bao nhiêu?"

Đầu kia Tiêu Xuân Thu không hiểu ra sao, "Chi vậy?"

"Mau nói cho tôi biết điện thoại Nguyệt Vũ, bằng không Trần Nặc sẽ treo!"

"Ngốc, cậu không phải có điện thoại Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ dính Huyền Huyễn vậy, tìm được Huyền Huyễn chẳng khác nào tìm được Nguyệt Vũ, Trần Nặc thế nào rồi?"

"Đều là thiên hạ đệ nhất miệng quạ đen của tổ trưởng, phát sốt đến thần chí không rõ."

Không chờ Tiêu Xuân Thu đáp, La Minh lập tức cúp máy tìm Huyền Huyễn.

...

Nguyệt Vũ bắt mạch cho Trần Nặc, lại lật mí mắt, nhíu: "Sao hiện tại mới dẫn anh ta đi bác sĩ? Muộn rồi."

La Minh luống cuống, chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã, "Bác, bác sĩ Nguyệt... Cậu ấy, cậu ấy——"

Bị kéo tới Huyền Huyễn bất mãn đá Nguyệt Vũ, "Nói nhảm nhiều vậy, cứu người!"

Nguyệt Vũ vỗ cẳng chân bị đá đau, ai oán nói: "Tiểu Nguyệt, cậu gần đây rất bạo lực."

Huyền Huyễn nhướng mày, "Đều là anh sủng, tự trách mình đi."

Nguyệt Vũ hắc hắc cười khúc khích.

La Minh đè lại trái tim sắp bị dọa đến nhảy ra, cẩn thận hỏi: "Vậy Trần Nặc——"

Nguyệt Vũ tự phụ nói: "Chỉ cần còn một hơi, không chết được."

La Minh thở ra một hơi, anh thầm ngủ: thật là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, vị bác sĩ Nguyệt này cũng bắt đầu thích chọc ghẹo người như Huyền Huyễn.

Có Nguyệt Vũ đảm bảo, trái tim lơ lửng của La Minh rốt cục buông.

Anh và Huyền Huyễn ngồi chờ trước phòng giải phẫu, đột nhiên Huyền Huyễn hỏi: "Anh đã đi đâu?"

La Minh không giải thích được.

"Trên người anh có mùi của quỷ." Huyền Huyễn nói.

La Minh dùng sức ngửi một hồi, ngoại trừ mồ hôi không ngửi thấy gì khác.

Huyền Huyễn cười nói: "Người bình thường ngửi không ra, nói thật đi, anh đã đi đâu?"

Nghe La Minh kể lại, Huyền Huyễn vuốt cằm suy nghĩ một hồi, cảm thấy hứng thú.

"Có thể dẫn tôi đi một chuyến sao?"

La Minh nhìn phòng giải phẫu, chần chờ.

Huyền Huyễn biết anh lo lắng Trần Nặc, thế nên không miễn cưỡng, tính nói hôm nào lại đi, La Minh bất ngờ đồng ý, "Vậy đi thôi."

Vừa nghĩ tới Trần Nặc một mình ở đó, La Minh lo lắng, để Huyền Huyễn đi xem cũng tốt, ít nhất có quỷ có thể hỗ trợ thu.

Huyền Huyễn không để ý La Minh vì sao thay đổi chủ ý, cậu đứng dậy, "Đi nào, yên tâm, có Nguyệt Vũ, Trần Nặc sẽ không sao."

La Minh cũng đứng dậy, "Cậu không nói một tiếng với Nguyệt Vũ?"

Huyền Huyễn nghịch ngợm trừng mắt, "Không cần, bằng không thuốc dán da chó vạn năm này sẽ đòi đi theo."

La Minh ngẩn ra, bật cười.

...

"Kỳ quái, rõ ràng là ở đây, sao không thấy cột tên đường?"

La Minh lái xe dạo vài vòng, quỷ dị phát hiện cột tên "đường Phạm Dương" kia đã biến mất, càng khiến anh kinh khủng là, dãy nhà cũ nát, cành đa tươi tốt cũng thoáng cái bốc hơi, không để lại dấu vết gì.

La Minh nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh đầy trán.

Anh quay đầu nhìn Huyền Huyễn không nói một lời, "Tôi khẳng định là ở đây, thế nhưng, thế nhưng——"

Huyền Huyễn không nói gì, xuống xe, híp mắt nhìn bãi đất hoang cỏ dại mọc thành bụi.

Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng La Minh thật là bị dọa, cột tên đường, cành đa, dãy nhà cũ nát đều đã biến mất, này sao có thể? Anh tin chắc chúng không phải ảo giác, Trần Nặc là anh ôm ra từ tòa nhà 4 phòng 302, này sao có thể là ảo giác?

Khi đang tâm thần bất định, Huyền Huyễn chui về xe, vỗ tỉnh La Minh hốt hoảng, "Mau rời khỏi nơi này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.