"Chuyện này còn cần người khác nói cho cậu sao, lẽ nào cậu không cảm nhận được?" La Minh lại mắng.
Trần Nặc lên án: "Cậu luôn hung thần ác sát, thấy thế nào cũng như kẻ thù, đâu giống bạn bè."
La Minh vô lực, đá cứng là đá cứng, cho dù dùng mỹ ngọc làm đẹp, bản chất vẫn là đá cứng, anh nếu là kẻ thù, ngày đầu đã bóp chết Trần Nặc, mà không phải hầu như mỗi ngày nghe cậu ta quở trách, cho dù hận đến nghiến răng, thế nhưng đánh không được, mắng không xong.
La Minh buông tha câu thông, hữu khí vô lực nói: "Đi nấu cơm, tôi đói bụng."
Đang thương cảm Trần Nặc nhất thời chuyển không được đầu óc, kinh ngạc hỏi: "Nấu cơm gì?"
"Cơm tối, cậu không đói, tôi đói."
"Tôi cũng đói." Trần Nặc ngây ngốc trả lời.
"Vậy còn không mau nấu cơm." Ánh mắt La Minh nhìn Trần Nặc như nhìn thằng ngốc.
"Thế nhưng vì sao tôi phải nấu?"
Trần Nặc không phải không muốn nấu, anh chỉ đơn thuần không hiểu, anh hình như là khách, còn là bệnh nhân.
Ngọn lửa La Minh đè xuống bốc lên, "Lẽ nào bắt tôi nấu? Tôi như vậy ngồi cũng khó khăn, cậu bảo tôi nấu thế nào? Cũng không ngẫm lại tôi bán thân bất toại như giờ là ai làm hại —— ôi!"
Nói đến kích động La Minh không cẩn thận kéo phần xương eo chịu đủ dằn vặt, tức thời đau đến nhe răng trợn mắt.
Trần Nặc thật sự sợ "Sư Tử Hống" của anh, "Rồi rồi, tôi nấu cơm, nấu cơm."
"Trước không vội, giúp tôi lấy bình rượu thuốc ở ngăn kéo bên kia, thuận tiện ấn cho tôi, tay tôi với không tới." La Minh gọi lại Trần Nặc ôm đồ chạy về phía bếp.
"A."
Trần Nặc ngoan ngoãn đi lấy rượu thuốc, vừa nhìn, suýt nữa nữa thất thủ ném nó xuống đất.
Đây là gì?
"Bộ mặt gì đó, chưa thấy chuột mới sinh sao? Đó là rượu chuột."
Trần Nặc mắt mở tròn tròn, một lát sau, căm giận nói: "Cậu rất tàn nhẫn!"
Trần Nặc xiết chặt bình rượu thuốc ngâm chuột, muốn mắng người thế nhưng tìm không được lời.
Thầy đồ không chỉ cổ hủ, còn thiện lương đến quá phận.
La Minh trợn trắng, cướp trước khi Trần Nặc phát tác nói: "Mau ấn eo cho tôi, đau muốn chết, sẽ tàn phế!"
La Minh nói tuyệt đối khoa trương, đáng tiếc Trần Nặc nghe không hiểu, anh sốt ruột hỏi: "Đau lắm sao, cần đi bác sĩ không?"
"Không cần, cậu giúp tôi lau rượu thuốc là được."
"Rồi rồi."
Trần Nặc cẩn thận mà lật La Minh lại, cởi quần áo của anh, tỉ mỉ giúp anh lau rượu.
"Lên trên chút, dùng sức."
Trần Nặc nghe lời gia tăng lực độ, không quên hỏi: "Vậy được chưa?"
"Ừ."
Giúp La Minh lau xong, dìu anh đến sô pha ngồi, thu thập "thi thể" đồng hồ, Trần Nặc lúc này mới vào bếp nấu cơm, anh còn lễ phép hỏi La đại gia được hầu hạ đến thoải mái: "Cậu muốn ăn gì?"
Chừng qua mười phút, Trần Nặc nhăn nhó trở về: "Trong bếp không có bánh chẻo, cho dù muốn làm, chỗ cậu cũng không có bột mì."
La Minh nhịn không được cười ha ha, thằng ngốc này thật đáng yêu.
Trần Nặc không hiểu ra sao, La Minh cười gì, cẩn thận lát nữa đau eo.
Quả thật như đoán, La Minh kêu thảm thiết, "Má ơi, cái ep đáng thương của tôi! Cười tí cũng không được!"
Trần Nặc nhíu, "Cậu bình thường vì sao luôn nói má ơi, con mẹ nó, con bà nó, cậu không thể nói "my god" "god" như tổ trưởng sao?"
La Minh cứng lại, cơ thịt trên mặt rút rút, không chút biểu tình nói: "Vì tôi chưa bao giờ sính ngoại, tôi chỉ thích tiếng Trung, khiến cậu thất vọng."
Anh thu hồi lời trước, thầy đồ tuyệt không đáng yêu.
"Không có bánh chẻo, vậy cậu muốn ăn gì?"
"Tùy tiện."
...
Anh nói tùy tiện không sai, thế nhưng cũng đừng tùy tiện thành vậy đi?
La Minh quấy quấy cháo loãng rắc cà chua thái nhỏ và trứng hoa, ngẩng đầu, "Lẽ nào cậu không thể bỏ thêm chút thịt? Tôi nhớ tôi có mua?"
Anh muốn ăn mặn, không cần ăn chay.
"Nhưng thế này ngon hơn, cậu không phải nói tùy tiện sao?" Trần Nặc không cảm thấy có vấn đề.