Ông chú Hồ quay bút máy trong tay, hỏi: "Có ý kiến gì?"
Biểu tình của Thượng Quan Hiên có chút kỳ lạ, nói ra ba chữ: "Hồ sơ X."
Ông chú Hồ nở nụ cười, "Đích thật là hồ sơ X, xưa như Trái Đất ba bốn mươi năm ấy vậy mà nhét vào chỗ chú, quả thật là để mắt."
"Ông chú, chú xảo trá bao nhiêu tiền thưởng?" Thượng Quan Hiên đột nhiên hỏi.
Ông chú Hồ ngẩn ra, trừng: "Cháu từ lúc nào yêu tiền như Tiêu tiểu tử, mở miệng ngậm miệng là tiền?"
"Ông chú, chú biết nói sang chuyện khác với cháu là vô ích."
Ông chú Hồ hừ một tiếng, hàm hồ nói vài chữ.
Thượng Quan Hiên gõ bàn, "Nghe không rõ."
Ông chú Hồ thấp giọng ồn ào: "Thật đáng ghét, không phải là 50 vạn sao, chú tính đòi 100 vạn, cổ hủ chết sống không cho, cuối cùng chiết khấu 50%."
"50 vạn, chia nhau 2:8."
Ông chú Hồ chớp mắt, "8 là của chú hay của cháu?"
"Chú nói đi?" Thượng Quan Hiên nhướng mày.
"4:6." Ông chú Hồ cò kè mặc cả.
"1:9." Thượng Quan Hiên ép giá.
"A? 2:8 được rồi, 2:8." Ông chú Hồ ai oán, cục trưởng làm đến nước này cũng uất ức, thuộc hạ đều bò lên đầu.
Thượng Quan Hiên không để ý ông chú Hồ oán khí tận trời, cầm sổ ghi án lần thứ hai nghiêm túc lật xem.
Vụ án mất tích như cha mẹ Trần Nặc xảy ra không chỉ một, cũng không chỉ ba trong tháng này, gần bốn mươi năm qua, ghi lại trong hồ sơ, tính sơ mà nói chí ít có trăm vụ mất tích ly kỳ của các văn học gia họ Trần.
Một hai vụ có lẽ không khiến người chú ý, thế nhưng khi chữ số này tích lũy đến trình độ nhất định, sẽ từ phổ thông trở thành đặc thù, trở thành tiêu điểm, không muốn chọc người chú ý cũng không thể.
Nhưng mà, cho dù phái ra đại lượng nhân lực vật lực, cuối cùng chỉ là giỏ trúc múc nước công dã tràng, kết quả gì cũng không có, chỉ có thể liệt vào huyền án.
"Thành thật mà nói, Thượng Quan, cháu có bao nhiêu nắm chắc?" Ông chú Hồ lắp bắp hỏi.
"Không có tí nào." Thượng Quan Hiên đáp.
Ông chú Hồ nhảy dựng, "Vụ án này nhất định phải phá, bằng không chú phải đền cho cổ hủ 10 vạn."
Thượng Quan Hiên kẹp sổ ghi án dưới nách, vừa ra ngoài, vừa không chịu trách nhiệm nói: "Là chú đền, không phải bọn cháu, chú đền một trăm vạn cũng không dây mơ rễ má gì với bọn cháu."
Ông chú Hồ chơi xấu: "Nếu hại chú đền tiền, chú trừ lương các cháu!"
Thượng Quan Hiên giật cửa, quay đầu lại nói: "Ông chú, chú rất đê tiện! Chú dám trừ tiền lương của bọn cháu, cẩn thận bọn cháu đóng gói bán chú cho Dương Lăng!"
Ông chú Hồ ói máu.
Là ai dạy đám khốn kiếp này thành vậy?! Mục vô thượng ti, chỉ biết ức hiếp mình, có ai làm thủ trưởng làm số khổ như mình không? Không có thiên lý!
Đang ai oán không ngớt, điện thoại reo.
Bị đả kích ông chú Hồ cầm điện thoại, hữu khí vô lực "Uy" một tiếng.
"Tiểu Đào Đào, tôi đã về từ Vân Nam, đêm nay đi chỗ cậu cùng đêm xuân được không?"
Vừa nghe tiếng Dương Lăng, ông chú Hồ lửa giận nhất thời bốc cao, "Cút! Nếu để tôi thấy bóng cậu ở quanh nhà tôi, cẩn thận một súng bắn chết cậu!"
Dương Lăng lơ đểnh, cười lớn: "Tôi đang ngâm mình trong bồn tắm của cậu, cậu về giết tôi đi."
"Vô liêm sỉ, sao cậu vào được?"
"Mở cửa vào, lẽ nào cậu quên lần trước đã cho tôi chìa khóa?"
"Tôi lúc nào cho cậu chìa khóa? Nói bậy!"
Dương Lăng thở dài, "Tiểu Đào Đào thật khiến tôi thương tâm, lần trước khi chúng ta lưu luyến chia tay cậu cho tôi nha."
"Trộm của tôi còn dám nói tôi cho, cậu chờ, tôi về cho cậu đẹp!"
"Tốt tốt, tôi chờ, cậu mau về đi!"
Ông chú Hồ ném điện thoại, lửa đốt mông chạy về.
Ông chú Hồ vì sao phải khẩn trương như vậy? Không khác, chỉ vì phòng ông chú Hồ có ảnh chụp của Dương Lăng, ông chú Hồ sợ bị tự đại cuồng này thấy, lúc đó nhất định cười chết, nói mình khẩu thị tâm phi vân vân.
Ai! Ông chú Hồ phiền não, có thể tưởng tượng PP mình sẽ có một thời gian dài chịu dằn vặt, thẳng đến khi Dương Lăng nhìn trúng cổ mộ nào đó, tiếp tục hành trình trộm mộ của cậu ta.