Thật vất vả tìm được manh mối, tự nhiên phải theo đến cùng.
Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn đều thuộc về nhân vật trời không sợ, đất không sợ, một nữ quỷ mà thôi, bọn họ sao sẽ sợ?
Lập tức, hai người không hề nghĩ ngợi theo bà vào tòa nhà số 4.
"Di? Tòa nhà này không có thần lung nam thi." Nguyệt Vũ hạ giọng ngoài ý muốn nói.
Huyền Huyễn tức giận liếc trắng, lẽ nào người này còn muốn thấy tử thi?
Bên ngoài vốn đã tối, vào tòa nhà số 4, càng thêm tối mịt không thấy năm ngón, khiến người nhịn không được sợ hãi.
Nguyệt Vũ mặc kệ có thể kinh động nữ quỷ phía trước không, bật đèn pin chiếu vào.
Thang lầu chật hẹp từng tầng kéo dài, đầu thang sớm không thấy bóng nữ quỷ.
Huyền Huyễn khom lưng sờ nền đất, bậc thang đầy bụi, nhìn ra được đã lâu không người quét tước, có lẽ nên nói đã lâu không ai đi lại.
Từ cuối thang nhìn vào, có thể thấy một cánh cửa đóng lại ở hành lang lầu một, vì quá tối, thấy không rõ sau đó có gì.
Huyền Huyễn lên lầu, tới trước cánh cửa nửa đóng, tính vươn tay đẩy ra, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Một chớp mắt, thần kinh của Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ tức thời căng thẳng.
Tiếng bước chân? Dĩ nhiên có tiếng bước chân? Ở đây có người sống? Không đúng, bọn họ cũng là người sống, nhưng bọn họ không nghe được tiếng bước chân của mình, vì sao có thể nghe được tiếng bước chân của người khác? Chẳng lẽ không phải người, là nữ quỷ kia? Quỷ bước đi sao lại có tiếng bước chân? Không phải người, không phải quỷ, vậy phía trên là gì?
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nhìn nhau, đều thấy được khẩn trương trong mắt đối phương.
Lại nghiêng tai lắng nghe, tiếng bước chân đã biến mất.
Huyền Huyễn làm một thủ thế, chỉ đỉnh đầu, Nguyệt Vũ hiểu ý, gật đầu.
Hai người dán tường, từng bước một men theo bậc thang mà lên.
Lầu một, lầu hai, lầu ba——
Khi tới lầu ba, bọn họ lại nghe được tiếng bước chân quỷ dị kia.
Độp— cộp— độp— cộp——
Chợt nghe như có người mang dép thong thả đi tới, nghe kỹ lại như bóng rổ tâng lên tâng xuống, tâng xuống tâng lên rồi lại tâng xuống, nghe kỹ hơn, cư nhiên như là tiếng vật nặng rơi đổ.
Đổi lại người khác, hoàn cảnh như vậy, thanh âm quỷ bí như vậy, e là từ lâu sợ đến hai chân nhũn ra, xoay người bỏ chạy, bất đắc dĩ hết lần này tới lần khác là Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ, bọn họ chỉ thấy hiếu kỳ, không sai, chỉ là hiếu kỳ.
Bọn họ thậm chí chờ mong, chờ mong kẻ giả thần giả quỷ trên lầu, quỷ hoặc gì khác sẽ không khiến bọn họ thất vọng, bọn họ có một loại hưng phấn không hiểu sắp bắt được bím tóc ai đó.
Nhưng mà, bọn họ thất vọng rồi, hành lang lầu ba vắng vẻ, vô luận là bóng quỷ hay bóng người cũng không có.
Nguyệt Vũ còn tưởng là mình không thấy quỷ, anh nhìn Huyền Huyễn hỏi lại, Huyền Huyễn lắc đầu.
Còn đang kinh ngạc, cánh cửa cách bọn họ không xa phía trước vô thanh vô tức mở ra.
Môi Huyền Huyễn lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, được ha, cửa đều mở, cậu còn sợ vào sao, quản đó là người hay quỷ, đạo thuật mất linh, bên cạnh còn có cổ sư, lại nói tiếp, cậu hình như chưa từng thấy Nguyệt Vũ dùng cổ, tìm cơ hội để anh biểu hiện tí cũng tốt.
Chủ ý quyết định, Huyền Huyễn đẩy Nguyệt Vũ một cái, chỉ căn phòng cánh cửa mở rộng.
Nguyệt Vũ nhất thời không hiểu, đáp trả ánh mắt hoang mang.
Huyền Huyễn đẩy anh lên trước, lại chỉ căn phòng.
Nguyệt Vũ rõ rồi, thì ra Tiểu Nguyệt muốn anh làm tiên phong.
Được rồi, tiên phong thì tiên phong.
Phòng 302.
Nguyệt Vũ đầu tiên nhìn thoáng biển số nhà, sau đó một bước đạp vào.