Huyền Huyễn miễn cưỡng nằm trên sô pha, một hồi nhìn thế giới động vật trong TV, một hồi nhìn thế giới động vật trong hiện thực, thích ý cực kỳ.
Tiểu Lục nằm trên vai cậu, khẩn trương nhìn Tiểu Tiểu Lục chơi chung với Cún Đen, lo lắng không phải Tiểu Tiểu Lục cắn Cún Đen, vậy là bị Cún Đen cắn.
Cún Đen và Tiểu Tiểu Lục đang đuổi theo một viên bi, Huyền Huyễn nhìn, như là chơi bóng đá năm người, một hồi từ đầu này chạy tới đầu kia phòng khách, một hồi lại chạy về, vui đến quên trời quên đất.
Tiểu hồ ly và sóc chuột bên cạnh nhìn, thường thường liếm nhau một cái, ngọt ngào tiện sát người ngoài.
Xà điêu ngồi trên bàn, trên cao nhìn xuống Tiểu Tiểu Lục và Cún Đen ấm áp vui vẻ, ánh mắt hoang mang, nó nghĩ không rõ, chó và rắn cư nhiên có thể làm bạn.
So với Tiểu Tiểu Lục và Cún Đen vô cùng náo nhiệt, thỏ trắng có vẻ dị thường an tĩnh, ngồi trên bàn trà nghiêm túc xem chuột túi trong TV.
Nguyệt Vũ không biết táy máy gì trong bếp, thường thường truyền ra một ít thanh âm quái dị.
Huyền Huyễn không khỏi liếc nhìn, buổi chiều đại quản gia gọi Miêu Lan kia túi lớn, túi nhỏ xách một đống đồ tới, cũng không biết bên trong là gì, vốn cậu định mở ra xem, thế nhưng thấy Nguyệt Vũ vẻ mặt thần bí, lại nhịn xuống, cậu đang chờ mong, chờ mong "kinh hỉ" của Nguyệt Vũ.
Nghĩ tới Miêu Lan cung kính gọi Nguyệt Vũ và mình là "thiếu gia", Huyền Huyễn không khỏi buồn cười, thiếu gia, thiếu gia, cứ thấy có mùi nhà giàu, Nguyệt Vũ thì thôi, người như anh cho dù mặc một bộ áo ngủ hoạt hình cũng có cảm giác cao quý tự nhiên mà thành, chỉ sợ gọi anh "điện hạ" cũng không quá đột ngột, mà cậu sao, lại nghĩ không hợp với xưng hô này, nghe có cảm giác quái dị.
Miêu Lan biết Nguyệt Vũ xuống bếp, vốn định lưu lại hỗ trợ, thế nhưng bị anh đuổi đi. Bộ dáng thất vọng khi đi, khiến Huyền Huyễn không khỏi đồng tình.
Nghĩ tới nhập thần, chuông cửa vang.
Huyền Huyễn tính đi mở, thỏ trắng xem TV đến mê li nói một câu: "Em mở cho."
"Ừ!" Huyền Huyễn không dị nghị, nằm về sô pha.
Thỏ trắng biến thành cô bé đi mở cửa.
Chuông cửa là Yến Dương cướp ấn, đầu tiên đã bị cô bé tóc bạc mắt đỏ dọa, kinh hô: "Quỷ a!"
Cô bé gật đầu, nhìn mọi người, có chút trúc trắc trả lời: "Chào các anh."
Nói xong trở về trước TV.
Đường Vân và Sở Hoàn chưa từng gặp cô bé, vội hỏi: "Tổ trưởng, cô bé này là ai, sao trước đây không thấy?"
"Thỏ yêu, bạch thỏ yêu, Huyền Huyễn thu."
Bọn Sở Hoàn trừng to mắt, thỏ yêu??
Tiêu Xuân Thu không để ý bọn Sở Hoàn đờ đẫn, lướt qua Yến Dương sững sờ vào nhà, kêu to: "Huyền Huyễn, bọn tôi tới!"
Huyền Huyễn trên sô pha tức giận nói: "Gọi lớn vậy làm gì?"
"Sợ cậu không nghe thấy."
"Anh lớn giọng vậy, cách mấy con phố đều nghe."
Tiêu Xuân Thu cười ngượng, anh thấy Huyền Huyễn nhàn nhã nằm trên sô pha xem TV như vậy, không khỏi kỳ quái: "Cậu nấu cơm chưa?"
Huyền Huyễn ngồi dậy, lo lắng nói: "Nguyệt Vũ đang lay hoay trong bếp, hẳn sắp xong rồi, anh ta đã vào hơn hai giờ."
Bọn Tiêu Xuân Thu kinh hách, cùng quát: "Cái gì? Nguyệt Vũ nấu cơm?! Không phải cậu?"
Huyền Huyễn thưởng thức bọn họ biến sắc mặt, tiếp tục bỏ đá xuống giếng: "Đúng vậy, anh ta nói khó được nhiều người như vậy tới ăn, nhất định phải nấu nhiều một chút, để các anh ăn cả đời khó quên."
Mọi người nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra, trực giác muốn trốn, thế nhưng bị ánh mắt thân thiết của Huyền Huyễn nhìn chằm chằm, sợ nếu không nể tình, vị thiên sư keo kiệt này không biết sẽ nghĩ ra thủ đoạn "vô sỉ" gì sửa trị bọn họ, trong thời gian ngắn, đi không được, không đi cũng không được, cả người cứng ngắc ở đó.
Yến Dương không biết nguyên nhân, hưng phấn mà hỏi: "Tôi chờ không được, có thể vào bếp xem sao?"
"Cứ tự nhiên."
Thấy bọn Sở Hoàn kinh hồn táng đảm, Huyền Huyễn thầm buồn cười, "Các anh đứng đó làm gì, ngồi đi!"
Bọn Tiêu Xuân Thu nhìn nhau, đau khổ ngồi xuống, mông vừa chạm ghế, đã nghe Yến Dương trong bếp sợ hãi quát: "Má ơi, đây là gì?!"