Huyền Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 47



"Loại quái vật không đứng đắn, quỷ không quỷ, yêu không yêu như ông chỉ biết tai họa thế nhân, không tiêu diệt ông thật là xin lỗi mình!" Huyền Huyễn không chút khách khí nói.

"Tiểu Nguyệt, cậu rất có khí thế!" Nguyệt Vũ khen một câu.

"Khí thế không thể thành tiền, cũng không có thể thành vũ khí, có rắm gì dùng!" Huyền Huyễn trả lời khiến Nguyệt Vũ suýt nữa ngã xuống không dậy nổi.

"Tiểu Nguyệt, tôi bị đả kích, lúc này cậu còn nghĩ tiền." Nguyệt Vũ yếu ớt nói.

"Tôi không nghĩ tiền, giờ tôi chỉ nghĩ hồng ngọc trên đầu lão già kia." Huyền Huyễn khốc khốc nói.

Nguyệt Vũ mồ hôi.

"Được rồi, thiên địch của nhện là gì?" Huyền Huyễn hỏi.

"Cóc, ếch, rắn mối, rết..." Nguyệt Vũ đếm ngón tay trả lời.

Không chờ Nguyệt Vũ nói xong, Huyền Huyễn đã cắt đứt, đen mặt nói: "Sao đều là tôi không thích, chỗ này có rết sao?"

"Tiểu Nguyệt cậu tính làm gì?"

"Nếu lão tâm thần kia là nhện, vậy tự nhiên phải tìm đối đầu của lão tới đối phó."

"Thế nhưng Tiểu Nguyệt, cậu không phải nói biến thái kia là ma sao, cho dù tìm được đối đầu của lão, cậu nghĩ có thể ứng phó?" Nguyệt Vũ hoài nghi hỏi.

"Là không thể, thế nhưng có thể thúc đẩy."

"Thúc đẩy cái gì?" Nguyệt Vũ hồ đồ.

Trái một câu tâm thần, phải một câu biến thái, lão quỷ nghe mặt đều thành vò nhuộm bảy sắc, xanh lại tím, tím lại lam.

Không ai thích bị nói thành quái vật, tuy ông thật là quái vật, thế nhưng ông không cảm thấy mình là quái vật, ông nghĩ mình là thánh nhân, thánh nhân siêu việt thánh hiền Khổng Tử cổ đại, bởi văn hóa của ông là hoàn mỹ kế thừa, đây là điều Khổng Tử không thể làm được.

Vốn dĩ ông tính giữ lại hai kẻ xông tới này làm người chứng kiến tế tự truyền thừa, mang theo tâm tính huyền diệu, ông hy vọng thành tựu huy hoàng của mình có người ca tụng, vậy mà bọn họ hoàn toàn không để ông vào mắt, thậm chí làm trò trước mặt ông thảo luận làm sao diệt ông, thật là có thể nhẫn, cũng không thể nhẫn!

Nguyệt Vũ mắt sắc, thấy tơ nhện lão quỷ phun ra biến thành màu đen, vội vàng quát với Huyền Huyễn: "Không tốt, Tiểu Nguyệt, lão biến thái tức giận!"

"Cẩn thận tơ nhện có độc, bị quấn lên nói không chừng phải bái phỏng Tiểu Diêm Vương! Anh mau lên, gọi cái gì cóc, ếch, rắn mối, rết tới đây!" Huyền Huyễn hổn hển nói.

"Tiểu Nguyệt, chỗ rách nát này, cậu để tôi đi đâu tìm chúng?" Nguyệt Vũ vừa chật vật né tránh tơ đen thiên la địa võng hướng về phía mình, vừa rên rỉ.

"Anh là cổ sư, tự nghĩ cách! Còn lại tôi phụ trách!" Huyền Huyễn không phụ trách nhiệm nói.

Nguyệt Vũ ai oán, Tiểu Nguyệt rất không nói lý.

Huyền Huyễn tay trái bấm phù, tay phải giơ kiếm, "Chư thần tại thượng, mời tứ sí viêm chi vũ, phá!"

Lửa cháy bốc lên, đốt sạch tơ nhện quấn trước người cậu và Nguyệt Vũ.

Nguyệt Vũ hầu như ngây người, Tiểu Nguyệt rất suất khí!

Huyền Huyễn hối: "Anh phát ngốc cái gì, cóc cũng tốt, rết cũng tốt, mau gọi một con tới!"

"A, được!" Nguyệt Vũ cuống quít phục hồi tinh thần.

Cóc, rết...

Nguyệt Vũ nhắm mắt vừa niệm chú ngữ gọi về, vừa đặt hai tay trước ngực làm thủ kết phức tạp.

Một lát sau, không biết từ đâu nhảy ra một con cóc, kế lại bò ra con thứ hai, con thứ ba... Một con rết từ trên trời rơi xuống, con thứ hai, con thứ ba...

Suýt nữa nữa bị rết rơi trúng Huyền Huyễn quát: "Được rồi, được rồi!"

Nguyệt Vũ mở mắt, cóc và rết rốt cục không hiện, thế nhưng đã bò đầy đất.

Thấy đại lượng cóc, rết như vậy, lão quỷ nhện hóa sắc mặt thay đổi.

Huyền Huyễn ném kiếm trong tay cho Nguyệt Vũ, lấy ra một xấp bùa trong ba lô, cười nhạt: "Ma quỷ, mày dám ghê tởm tao! Cũng đến phiên tao ghê tởm mày!"

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.