"Tiểu Nguyệt, cậu tính nướng nhện sao?" Nhìn xấp bùa dày trên tay Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ sợ hỏi.
"Nướng nhện tuy là chủ ý không sai, bất quá tôi thích buffet hơn."
"Bu —— ffet?" Nguyệt Vũ không hiểu ra sao.
Huyền Huyễn không lôi thôi dài dòng, thân thể nổi giữa không trung, chém ra một xấp bùa, hóa thành đầy trời mảnh vụn, chuẩn xác đính trên đầu cóc, rết.
"Cóc tức là cóc, cóc không phải cóc, rết tức là rết, rết không phải rết, ảo từ tâm sinh, khiến người mê say!"
Nghe Huyền Huyễn đổi Phật ngữ "Hoa tức là hoa, hoa không phải hoa" thành "Cóc tức là cóc, cóc không phải cóc, rết tức là rết, rết không phải rết", không biết thế nào, Nguyệt Vũ bỗng nhiên rất muốn cười, thế nhưng một khắc sau anh cười không nổi.
Vì anh phát hiện, cóc, rết mình gọi về, thoáng cái phình lên mấy lần, như lang tự hổ lao về phía cự chu trên vách tường.
Bầy nửa đầu thi quỷ quỳ trên đất kêu sợ hãi tứ tán mà chạy, cóc, rết này như thấy con mồi mỹ vị, đuổi theo không tha.
Nguyệt Vũ kinh ngạc đến há to miệng, nửa ngày không khép lại được.
Má ơi! Uống thuốc kích thích cũng không thể bạo tăng thành thân hình đáng sợ như vậy!
"Tiểu, Tiểu Nguyệt, tôi không hoa mắt đi?" Nguyệt Vũ hầu như hoài nghi hai mắt mình có phải xảy ra vấn đề.
"Anh là hoa mắt, anh hiện tại thấy chỉ là ảo giác, kỳ thực cóc, rết này không biến lớn." Huyền Huyễn lãnh tĩnh trả lời.
Nguyệt Vũ than: "Ảo giác, tôi còn tưởng là thật, tôi đã nói nha, sao thoáng cái lớn đến dọa người như vậy!"
Huyền Huyễn hắc hắc hai tiếng, cười rất gian trá, "Cóc nhỏ, rết nhỏ biến thành cóc lớn, rết lớn, nhện lớn biến thành nhện nhỏ, có trò hay để nhìn!"
Nguyệt Vũ không hiểu mô tê gì, "Là sao?"
"Tôi dùng ảo thuật khiến cự chu và bầy nửa đầu quỷ này bị cóc, rết thấy là nhện nhỏ ngon miệng, mà tương phản, cóc nhỏ, rết nhỏ bị nhện và bầy nửa đầu quỷ thấy là cóc lớn, rết lớn, anh nói vở kịch thú vị không?"
Nhìn màn kịch kinh khủng đàn quỷ bị cóc, rết dị hoá bò đầy thân, trán Nguyệt Vũ toát ra một giọt mồ hôi thật lớn, thủ đoạn của Tiểu Nguyệt thật đặc biệt!
Huyền Huyễn vỗ tay, "Được rồi, thừa dịp bọn họ hỗn chiến, chúng ta mau tìm đường ra ngoài, mạng nhện rách này, không biết dùng lửa đốt được không?"
Lão quỷ bị cóc, rết quấn thân căn bản không rảnh bận tâm bọn họ, Huyền Huyễn đơn giản đốt rách một cái động chui ra cùng Nguyệt Vũ.
Nhìn thư viện bị tơ đen quấn như kén trùng, Huyền Huyễn không khỏi có cảm giác tìm được đường sống.
"Được rồi, anh từ đâu tìm được cóc và rết?" Huyền Huyễn rốt cục nhớ tới vấn đề này.
"Đó là cổ hồn, cổ hồn không chịu thời gian, địa điểm hạn chế, gọi về tương đối dễ." Nguyệt Vũ nói.
Huyền Huyễn đầu đầy hắc tuyến, "Vậy vừa nãy anh vì sao lăn qua lăn lại lâu như vậy làm được?"
Nguyệt Vũ gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tôi không nhớ chú ngữ, thuật gọi về mỗi loại cổ hồn là khác nhau, nhiều lắm, nhớ không được cũng bình thường."
Nguyệt Vũ thường quay đầu nhìn thư viện bao phủ trong biển lửa, Huyền Huyễn kéo tay anh, "Đừng nhìn, chúng ta đi thôi."
Nguyệt Vũ gật đầu, có chút tiếc hận nói: "Đáng tiếc Hồng Ngao Chu có thể phục chế ký ức."
Huyền Huyễn khựng lại, nguy hiểm nheo mắt, "Sao, anh muốn nhặt vài con về nuôi?"
Nguyệt Vũ giật mình, thức thời nói: "Không muốn, tuyệt đối không muốn."
"Hừ!"
"Các cậu thế nhưng không sao cả?!"
Một tiếng kinh hô cực kỳ kinh ngạc cắt đứt lời Huyền Huyễn, cậu quay đầu nhìn, thì ra là mẹ của Trần Nặc.
Tư Mã Chiếu không thể tin được nhìn Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ, nhấc đầu, thấy thư viện trong biển lửa, thần sắc trên mặt thoáng chốc đổi lại đổi, là kích động, là khó có thể tin, là mờ mịt, "Các cậu giết gã, giết gã?"
Huyền Huyễn không trả lời.
Tư Mã Chiếu không biết là khóc hay cười, "Đã chết, quái vật kia rốt cục đã chết, Tiểu Nặc, Tiểu Nặc không có nguy hiểm, không, không đúng, Trần Minh còn sống, gã còn sống, Tiểu Nặc, Tiểu Nặc..."