Tắm xong dược thủy, Huyền Huyễn cảm thấy nhẹ nhàng trước nay chưa từng có, linh đài thanh minh, trong nháy mắt đó, tựa hồ đặt mình vào khu rừng rộng lớn tràn ngập dưỡng khí, có cảm giác linh hồn bị tinh lọc.
Cậu không thể tin được, thật không ngờ độc trùng này cư nhiên có công hiệu như vậy, thế nhưng ngẫm lại bọn Tiêu Xuân Thu sẽ bị tiêu chảy, hơn nữa vô cùng có thể là khi làm được phân nửa phải chạy đi WC, cậu đã nhịn không được nở nụ cười, cười không hảo ý.
"Tiểu Nguyệt cười gì? Nhìn rất giả?" Rốt cục rửa chén xong Nguyệt Vũ đi ra đã thấy cậu mặt mày rạng rỡ.
"Đang nghĩ cảnh bi thảm của bọn Tiêu Xuân Thu."
Nguyệt Vũ cũng không khỏi ha ha nở nụ cười.
"Qua cho tôi ôm một cái."
"Tôi chưa tắm, trên người toàn mùi khói dầu."
"Không sợ."
"Chờ tôi tắm xong sẽ cho Tiểu Nguyệt ôm đủ." Nguyệt Vũ kiên trì.
Nhìn bóng lưng Nguyệt Vũ vào phòng tắm, Huyền Huyễn chống đầu, từ trên giường đứng dậy, cũng theo vào.
Thấy cậu vào, Nguyệt Vũ không giải thích được hỏi: "Tiểu Nguyệt có việc gì?"
"Không việc gì."
Nguyệt Vũ hồ nghi, không biết Huyền Huyễn tính làm gì.
"Lẽ nào Tiểu Nguyệt muốn nhìn mỹ nam xuất dục?"
"Biến, cái gì mỹ nam xuất dục?" Huyền Huyễn xì một tiếng.
Nguyệt Vũ nở nụ cười, "Lẽ nào Tiểu Nguyệt không cho tôi là mỹ nam?"
Huyền Huyễn nâng cằm anh, nhìn một hồi, "Sao không phải mỹ nam, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, nếu không phải mỹ nam, tôi sẽ không liếc anh một cái."
Nguyệt Vũ giả vờ ai oán nói: "Thì ra Tiểu Nguyệt chỉ là ham mỹ sắc của tôi, thật khiến tôi thương tâm."
Còn ngâm mình trong chậu rửa mặt sóc chuột bị rét trúng, lắc lắc nước trên người chạy ra tìm tiểu hồ ly.
Huyền Huyễn cười mắng: "Đừng ở đây ghê tởm tôi, mau cởi đồ."
Nguyệt Vũ vừa cởi đồ, vừa hỏi: "Nói thật đi, Tiểu Nguyệt tính làm gì?"
Huyền Huyễn đóng cửa, từ phía sau ôm lấy Nguyệt Vũ, "Cùng anh tắm uyên ương dục, được không?"
Nguyệt Vũ xoay người, kinh hỉ hỏi: "Cậu nói thật?"
"Tôi cần gì gạt anh?"
"Thế nhưng Tiểu Nguyệt vì sao có ý nghĩ như vậy?"
"Thích anh, muốn tốt với anh." Huyền Huyễn trả lời.
Nguyệt Vũ ôm cậu hôn một cái, cười ha hả nói: "Quả thật khiến tôi thụ sủng nhược kinh."
Bồn tắm rất lớn, là vì Huyền Diệu Khả thích tắm, dưới yêu cầu mạnh mẽ của cô, Huyền Huyễn cố ý sửa lớn, mua thêm bồn về.
Bồn tắm quả thật rất lớn, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ ngồi vào cũng không thấy chật.
"Xoay người lại, tôi kỳ lưng cho."
Nguyệt Vũ đầu tiên cười nhìn Huyền Huyễn một hồi, nghe lời xoay lại.
Huyền Huyễn nghiêm túc kỳ lưng cho Nguyệt Vũ, nhìn anh nhắm mắt thoải mái mà hưởng thụ mình phục vụ, khóe miệng cậu không khỏi nổi lên tiếu ý.
Kỳ kỳ, Huyền Huyễn không khỏi nhớ tới tiểu kim long lần trước, "Nguyệt Vũ, anh biết tiểu kim long kia ở đâu trên thân thể không?"
Nguyệt Vũ xoay người, "Không biết, lần trước Tiểu Nguyệt không phải nói chém vào đùi tôi một đao dẫn nó ra sao?"
Huyền Huyễn liếc trắng, "Nói chơi mà thôi, đâu thể nào chém anh thật, anh không đau lòng, tôi đau."
Nguyệt Vũ cười ngây ngô.
Huyền Huyễn vỗ mặt anh, "Hồi hồn."
Nguyệt Vũ ôm cổ cậu, tinh tế hôn, lẩm bẩm: "Tiểu Nguyệt, tôi rất thích cậu."
"Vậy thích đi, tôi không phải không cho anh thích." Điển hình trả lời kiểu Huyền Huyễn.
Nguyệt Vũ bật cười, thấp giọng nỉ non bên tai cậu: "Tôi muốn cậu."
Huyền Huyễn liếc anh, "Tôi cho mình đã ám chỉ rất rõ ràng."
Cậu tự đưa lên cửa, Nguyệt Vũ còn không thấy được, cậu sẽ lo lắng quăng anh.
Nguyệt Vũ ngẩn ra, lập tức hiểu rõ.
Anh không nói gì thêm, ôm lấy Huyền Huyễn, khẽ cắn cổ cậu.
Bị anh chọc ngứa Huyền Huyễn lắc đầu, "Đừng cắn, ngứa!"
Huyền Huyễn chủ động dùng chân ôm eo anh, thân thể hơi ngửa ra sau, tiện cho Nguyệt Vũ hành động tác.
Nguyệt Vũ vừa khiêu khích tiểu quả thực khả ái, khiến nó sưng lên đứng thẳng, vừa xoa eo sau của Huyền Huyễn, đó là điểm mẫn cảm của cậu, sẽ khiến cậu rất có cảm giác.
Huyền Huyễn khí tức dần gấp, hai chân buộc chặt, không nói gì thúc giục.
Nguyệt Vũ cười nhẹ, "Tiểu Nguyệt nhịn không được đúng không?"
Đôi mắt xanh ngọc ánh sương bạc của Huyền Huyễn nhìn Nguyệt Vũ, nhất thời khiến Nguyệt Vũ tâm thần nhộn nhạo, như mê muội hôn mắt cậu.
Nhờ có nước nóng, chen vào trở nên dễ dãng, Nguyệt Vũ một tay ôm eo Huyền Huyễn, tính khí có tiết tấu ra vào ở hoa huy*t, một tay bao lấy căn của cậu tỉ mỉ xoa nhẹ, trước sau bị chăm sóc đến thoải mái Huyền Huyễn kìm lòng không đượx phát ra rên rỉ, Nguyệt Vũ nghe êm tai cực kỳ.
Đến khi tình động, Huyền Huyễn ôm chặt cổ anh, một tiếng tiếp một tiếng gọi tên anh.
Từng tiếng gọi tình ý kéo dài, chọc cho Nguyệt Vũ không khỏi kịch liệt, đặt Huyền Huyễn trên vách bồn tắm hung hăng yêu cậu.
Phảng phất rất dài, lại phảng phất rất ngắn, hai người từ tình sự chiếm được vui sướng và thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Nguyệt Vũ từng chút lại từng chút hôn Huyền Huyễn, người này, là của anh, chỉ có thể là của anh...