Nguyệt Vũ bỏ Tiểu Tiểu Lục mệt chết vào túi áo, giao Tiểu Lục cho Huyền Huyễn, "Yên tâm, đây là rắn bọn tôi nuôi, bọn nhỏ đang ở phòng tắm tắm cho Tiểu Hoa, được rồi, Tiểu Thỏ, em đi trông, miễn cho bọn họ nghịch nước."
Tiểu Thỏ Tử nghe lời, bay vào phòng tắm.
Trầm Dương vẫn không thói quen cách đi lại của Tiểu Thỏ Tử, nhìn cứ thấy không thể tin được.
Hạ Nhược Hải kinh dị trừng bốn cái đầu rắn tròn tròn lộ ra trên túi áo Nguyệt Vũ, sủng vật hai người này nuôi không khỏi nhiều lắm!
"Giờ thì nói đi."
Hạ Nhược Hải thu hồi ánh mắt, tuy nghĩ có chút đường đột, thế nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Cậu nói chờ, lẽ nào là chờ Nguyệt Vũ ra mới có thể nói?"
"Đúng vậy, anh ta rất bà tám, nhất định sẽ hỏi tôi, tôi lười kể lại." Huyền Huyễn lười biếng nói.
Trán Trầm Dương và Hạ Nhược Hải toát ra một giọt mồ hôi.
Bà tám? Rất khó tưởng tượng bộ dáng Nguyệt Vũ bà tám, dùng từ tục như "bà tám" để hình dung quý công tử như Nguyệt Vũ, sao cứ thấy quái dị.
Nguyệt Vũ bao dung cười, anh bà tám sao? Không, anh chỉ quan tâm chuyện của Tiểu Nguyệt, về phần người khác anh không có tâm tư đó.
Huyền Huyễn là loại người mặt lãnh tâm nhiệt, mà Nguyệt Vũ lại là mặt lãnh tâm cũng lãnh, chỉ là khi anh ở bên Huyền Huyễn, thường sẽ khiến người nghĩ anh dễ nói hơn cậu.
Miêu gia Tam thiếu gia, là vô tình nhất trong mắt mọi người, Đại thiếu gia kế tiếp, ngược lại Nhị thiếu gia thoạt nhìn biến thái là người tốt nhất.
...
"Búp bê này không có gì dị thường, nếu muốn nói đặc biệt, là quần áo trên người nó, toàn là tinh phẩm, hẳn có thể bán cái giá rất tốt." Huyền Huyễn chỉ nhìn thoáng đã hạ kết luận.
"Thế nhưng vì sao Tiểu Quân có phản ứng cổ quái như vậy?" Hạ Nhược Hải sốt ruột hỏi.
"Đại khái thằng bé thấy gì."
"Cậu là nói Tiểu Quân thấy quỷ?"
"Không phải quỷ, tôi phỏng chừng là mị, cái gọi là mị ý chỉ bách vật chi tinh linh, đơn giản mà nói, Tiểu Quân có lẽ thấy linh của búp bê này."
Trầm Dương và Hạ Nhược Hải lần đầu tiên nghe cách nói như vậy, "Linh của búp bê? Linh kia hiện tại——"
"Đã rời khỏi. Thế nên tôi mới nói nó không có gì dị thường."
"Vậy nó có thể còn ở nhà tôi không?" Hạ Nhược Hải rất khẩn trương hỏi.
"Vấn đề này phải đến nhà các anh xem mới biết."
"Giờ cậu rảnh không, có thể——" Trầm Dương cũng khẩn trương, chỉ sợ linh của búp bê bất lợi với bọn nhỏ.
"Các anh không cần khẩn trương, nếu nó thật muốn làm gì, các anh hôm nay sẽ không xuất hiện ở đây."
Trầm Dương thoáng chút an tâm, "Bất kể thế nào, vẫn mời cậu về nhà xem."
"Này không thành vấn đề."
Lúc này bàng thính Nguyệt Vũ ngắt lời: "Tôi nhớ kỹ lần trước Tiểu Liễu có thể thấy tiểu quỷ, nếu Tiểu Quân có thể thấy linh của búp bê, Tiểu Liễu hẳn cũng có thể, thế nhưng ấn lời các anh, Tiểu Liễu tựa hồ không thấy."
"Tiểu Liễu đeo vòng trang sức tôi tặng, vì vậy không thấy, giờ xem ra, Tiểu Quân cũng cần vòng trang sức, nếu là quỷ quái ôn hòa thì tốt, bằng không sẽ dọa phải bọn nhỏ."
Trầm Dương và Hạ Nhược Hải thật là cảm kích, "Rất cảm ơn cậu."
Huyền Huyễn cười, "Không cần khách khí, vậy đi, búp bê này trước đặt ở chỗ tôi, nếu nó uy hiếp các anh, tôi sẽ xử lý nó, nếu nó không ảnh hưởng tới các anh, tôi không thể tùy tiện giết. Dù sao tôi không có gì làm, hiện tại tới nhà các anh xem thế nào?"
Cả hai vui mừng quá đỗi, "Đó là không thể tốt hơn."
Hạ Nhược Hải xấu hổ nói: "Tôi vừa nãy còn nghĩ cậu mặt dày, dĩ nhiên gọi bọn tôi giúp cậu tổng vệ sinh, hiểu lầm cậu, cậu thật là người tốt."
Huyền Huyễn nở nụ cười, "Người tốt? Tôi không nhận mình là người tốt, tôi cảm thấy các anh tới tìm tôi là có cầu, vì thế tôi nhờ các anh quét dọn, xem như thù lao, cùng có lợi mà thôi, tôi chưa bao giờ làm sinh ý lỗ vốn."
Hạ Nhược Hải trố mắt.
Nguyệt Vũ hơi rủ xuống mi mắt, nhẹ nhàng mà sờ đầu Tiểu Tiểu Lục.
Có người tốt là không biểu hiện ra ngoài, Tiểu Nguyệt của anh là người như vậy.