Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 16



Vì Văn Tiểu Quân và Trầm Liễu rất thích sóc chuột và tiểu hồ ly, như bảo bối kéo không tha, muốn ôm chúng về, hai đứa bé nước mắt rưng rưng nhìn, dùng thanh âm nhu nhu khẩn cầu: "Để em ôm thêm một tí, chỉ một tí."

Huyền Huyễn cũng không bỏ được khiến bọn họ thương tâm, không thể làm gì khác hơn là để Văn Tiểu Quân và Trầm Liễu ôm sóc chuột và tiểu hồ ly về nhà bọn họ.

Nguyệt Vũ tính đi theo, Huyền Huyễn trêu nói: "Đừng làm cái đuôi, ở nhà dọn dẹp, tôi rất nhanh sẽ về, đêm nay muốn ăn gì, tôi khi về sẵn mua."

"Không yêu cầu gì, Tiểu Nguyệt làm tôi đều thích."

"Vậy tôi làm thứ anh không dám ăn." Huyền Huyễn cười nói.

Nguyệt Vũ cũng cười, "Được."

Hạ Nhược Hải một bên nhìn, trong lòng không khỏi ước ao, loại ôn nhu yên lặng giữa hai người rất khiến người nhịn không được ấm áp.

...

Huyền Huyễn không tìm được linh của búp bê ở nhà Hạ Nhược Hải, bất quá vì ngừa vạn nhất, cậu vẫn làm phòng ngự thi thố, còn tặng Hạ Nhược Hải và Trầm Dương một lá bùa.

Khi đi, vì thấy Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân rất thích sóc chuột và tiểu hồ ly, Huyền Huyễn định để bọn chúng ở Hạ gia vài ngày, vậy mà sóc chuột không muốn, giãy khỏi Trầm Liễu oạch bò lên vai Huyền Huyễn, còn quay đầu xèo xèo hai tiếng gọi tiểu hồ ly.

Sóc chuột muốn đi, tiểu hồ ly tự nhiên đi theo bà xã nhà nó, vì vậy cũng bò khỏi lòng Văn Tiểu Quân, nhảy lên vai kia của Huyền Huyễn.

Bọn Trầm Dương giật mình, thật là lũ nhóc có linh tính, rất trung tâm.

Trầm Liễu thương tâm, "Tiểu sóc không thích bọn anh sao? Bọn anh rất tốt với em."

Sóc chuột cọ cổ Huyền Huyễn, xèo xèo khẽ gọi.

Tuy chủ nhân này bình thường trêu cợt nó, còn rất không phúc hậu bắt nó làm việc, thế nhưng nó thích, đương nhiên, nó thích nhất là Nguyệt Vũ.

Trầm Dương ôm Trầm Liễu, xoa đầu thằng bé hòa ái nói: "Vì sóc là anh nuôi nha, tự nhiên thích anh hơn, nè, anh và cha, Tiểu Liễu cũng thích cha hơn, nếu anh bảo con ở lại nhà anh, con cũng sẽ do dự, đúng không?"

Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân cái hiểu cái không gật đầu, Trầm Liễu cố gắng vươn tay sờ đầu sóc chuột, "Sóc ơi, sau này anh sẽ thường đến thăm em được không?"

Chi!

Huyền Huyễn cười nói: "Tiểu Liễu là tiểu mỹ nhân, Tiểu Hoa háo sắc rất thích em, em thường đến thăm nó, nó sẽ thật vui vẻ."

Sóc chuột bị nói thành háo sắc bất mãn, xèo xèo kháng nghị.

Gì nha, nó chỉ là thuần túy thích thưởng thức mỹ nhân, nếu luận xinh đẹp, ai so được Nguyệt chủ nhân cao quý và Huyền đại sư thối thí, nó không phải tùy tiện mỹ nhân nào cũng thích, thẩm mỹ quan của nó rất cao, Huyền Huyễn rất xấu, cứ trêu nó mãi, cắn, hừ!

...

Huyền Huyễn vừa mở cửa, vừa nghiêng đầu uy hiếp sóc chuột dọc đường xem áo mình là đồ mài răng, "Tiểu Hoa, mày nếu cắn rách áo tao, đêm nay không làm hạt dẻ rang cho mày."

Sóc chuột lập tức nhả miệng, chân chó liếm mặt Huyền Huyễn.

Nhìn cái áo đã rách hai lỗ nhỏ, cậu nhướng mày, sóc chuột cuống quít dùng móng vuốt bịt lại, ý đồ che giấu.

Huyền Huyễn bị hành động "bịt tay trộm chuông" của nó chọc cười, "Tiểu Hoa thật là tính quái, làm chi không cố gắng tu luyện thành người?"

Sóc chuột lắc đầu, chuyện vất vả như vậy nó tuyệt đối không làm.

Huyền Huyễn khinh bỉ, "Sóc lười!"

Sóc chuột mặc kệ, nằm trên sô pha bổ giấc với tiểu hồ ly, làm việc nửa ngày, lại bị hai đứa bé chơi nửa ngày, khung xương sắp rời, trước bữa tối bổ một chút, khi ăn mới có thể càng ngon.

Nhìn con sóc không tư tiến thủ này, Huyền Huyễn lắc đầu, bất quá, nhân sinh đơn giản cũng có vui sướng.

"Về rồi, Tiểu Hoa cũng được thả, tôi còn tưởng sẽ bị hai đứa bé kia giữ không tha." Nghĩ tới sóc chuột bị Trầm Liễu ôm như bảo bảo, Nguyệt Vũ không khỏi buồn cười.

"Tôi vốn định để chúng ở lại chỗ Trầm Dương, thế nhưng Tiểu Hoa không muốn, không phải tôi nói, nó càng ngày càng tinh quái, nếu có một ngày nó đột nhiên biến thành người, tôi cũng không thấy kỳ."

Nguyệt Vũ bật cười.

Huyền Huyễn đẩy Nguyệt Vũ theo vào ra khỏi bếp, "Không cần anh giúp, ngồi một hồi là ăn, có lẽ anh có thể quấy rầy Tiểu Hoa, ha ha!"

Nguyệt Vũ không kiên trì, cười nói: "Nếu tôi quấy rầy Tiểu Hoa, nói không chừng nó sẽ buồn bực cắn người."

"Dùng tiểu hồ ly làm tấm mộc, cam đoan nó không cắn anh." Huyền Huyễn ác liệt nói.

"Ý kiến hay! Ha hả!"

(Sóc chuột: ô ô ô, tôi hối hận, không nên theo ác ma Huyền Huyễn về, hai chủ nhân vô lương, chỉ biết khi dễ tiểu động vật làm vui, rất không phẩm!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.