"Ý anh là hung thủ ngay trong đám người vây xem?" Tống Tiếu Ngự không xác định hỏi.
"Có lẽ, hoặc khôi lỗi sư cự ly xa điều khiển cũng nói không chừng, tựa như hạ chú hoặc hạ cổ."
Tiêu Xuân Thu trên dưới nhìn Nguyệt Vũ, bội phục: "Xem ra anh ở lâu với Huyền Huyễn, cũng sắp biến thành Huyền Huyễn thứ hai."
Nguyệt Vũ cười, "Tiểu Nguyệt chỉ có một. Kỳ thực, tôi vừa nãy là thuận miệng, các anh đừng nghĩ thật."
"Nói bậy?" Bọn Tống Tiếu Ngự kêu to, bọn họ là nghiêm túc.
Nguyệt Vũ vô tội nói: "Đúng vậy, vì tôi đột nhiên muốn đi xem múa rối với Tiểu Nguyệt, các anh hết lần này tới lần khác ngăn cản, bắt tôi giải thích, tôi tự nhiên nghĩ tới cái gì thì nói cái đó. Tôi chỉ là nghe các anh kể đại khái, lúc đó không ở hiện trường, cho nên chuyện tôi nói có thể là không căn cứ, cứ vậy đi, bye bye!"
Tống Tiếu Ngự trầm ngâm: "Kỳ thực tôi nghĩ Nguyệt Vũ nói khó không phải không có lý, tuy anh ta nói mình nói bậy, nhưng hung thủ mượn miệng Đỗ Minh nói tên Trầm Dương có mục đích gì? Ám chỉ chúng ta cha Trầm là hung thủ?"
"Trước không nói Trầm Dương không phải hung thủ, ám chỉ dễ hiểu như vậy, chỉ khiến người hoài nghi." Tiểu Thường nói.
"Có lẽ hung thủ không biết chúng ta quen Trầm Dương, cũng đánh giá thấp chúng ta, tốt xấu chúng ta gặp qua rất nhiều vụ án ngạc nhiên cổ quái, chưa từng có vụ nào có thể đơn giản kết án, ai, chúng ta là một lũ bị nguyền rủa." Tiêu Xuân Thu than thở.
"Không phải chúng ta bị nguyền rủa, là ông chú bị nguyền rủa, sau đó vận xui của chú ấy lan khắp cảnh cục, dẫn theo chúng ta cùng xui." Tiểu Thường cười ha hả nói.
"Nói đúng lắm!" Tiêu Xuân Thu lập tức phụ họa.
Xa ở cảnh cục ông chú Hồ đánh một cái hắt xì thật lớn, ai nha, hình như bị cảm.
...
"Anh thấy hẳn không phải quỷ, quỷ nói thế nào cũng là âm thể, hôm nay mặt trời gắt như vậy, quỷ bình thường không ra ngoài hoạt động."
"Không phải quỷ, vậy là gì?" Hạ Nhược Hải hỏi, cậu nghiêng tai nghe, xác định Trầm Dương chưa trở về, mới quay đầu nói với Huyền Huyễn: "Mấy ngày nay tôi mỗi đêm mơ thấy nó, nửa đêm, nó luôn không nhanh không chậm gõ cửa sổ, thế nhưng mở cửa lại không thấy ai, hôm nay nó còn theo tôi đến trường học, cũng không biết tính làm gì."
Huyền Huyễn nhíu, "Có thể nói rõ giấc mơ của anh sao?"
Hạ Nhược Hải vừa lưu tâm nghe động tĩnh ngoài cửa, vừa kể cho Huyền Huyễn giấc mơ quái dị của mình.
"Tôi nghĩ nó chỉ là muốn tiếp cận anh, hôm nay dưới tình huống ấy, hẳn là nó cứu anh, bằng không chỉ sợ anh không đơn giản là trầy tay như vậy."
Hạ Nhược Hải phiền táo, "Thế nhưng nó có thể đừng dọa người như vậy sao, bằng không tôi sẽ bị nó hù chết."
"Tôi thấy anh không phải rất sợ."
Hạ Nhược Hải cười khổ, "Tôi kỳ thực rất sợ, bất quá tôi không muốn thầy lo lắng."
Huyền Huyễn mỉm cười, "Kỳ thực tôi nghĩ anh nói cho anh ta cũng không sao, có chuyện đừng nên cố chống."
Hạ Nhược Hải lắc đầu, cậu hy vọng Trầm Dương quan tâm mình, thế nhưng lại mâu thuẫn không muốn Trầm Dương là vì nguyên nhân nào đó, chuyện gì đó mới quan tâm mình, cứ cảm thấy như vậy không đúng thực.
Huyền Huyễn cũng không nói nhiều, "Nếu nó còn quấy rầy anh, anh nói cho tôi biết, tôi sẽ khiến nó không thể tiếp cận anh, nó mục đích không rõ, hôm nay cứu anh, nếu nó không ác ý, cũng không tạo thành phức tạp cho anh, từ nguyên tắc của tôi mà nói, tôi không thể thu."
Hạ Nhược Hải gật đầu, "Việc này có thể——"
"Tôi sẽ không nói cho Trầm Dương."
"Cảm ơn."
Mở cửa đi ra, thấy Trầm Dương lẳng lặng tựa trên lan can, Huyền Huyễn không ngoài ý muốn, cũng không hỏi Trầm Dương đứng bên ngoài bao lâu, chỉ là hỏi: "Anh hôm nay gặp ai?"
Không ngờ cậu sẽ vậy hỏi Trầm Dương ngẩn người, "Gặp ai?"
Huyền Huyễn không đáp, vươn tay rút ra lá bùa mình tặng Trầm Dương để trong túi áo, lá bùa màu vàng dĩ nhiên đã đốt phân nửa.
Trầm Dương cả kinh, lá bùa đốt phân nửa mà anh không biết.
"Con quỷ kia hẳn đã chạm vào anh, bằng không lá bùa sẽ không đốt thành vậy, anh có nghĩ tới kẻ khả nghi nào không?"
Kẻ khả nghi?
Trầm Dương nhớ tới Lâm Vĩ từng vỗ vai mình, nhớ tới nụ cười quỷ khiến người tâm sinh chán ghét của gã.