Trầm Dương vừa vào trường đã mẫn cảm thấy người xung quanh liên tiếp dùng ánh mắt dị dạng nhìn mình, cái cảm giác đứng ngồi không yên này, phảng phất là một con chuột chạy qua đường, khiến người khó chịu.
Đang bối rối trong lòng, bỗng nhiên xa xa thấy Lâm Vĩ trốn trong góc ngoắc mình.
Trầm Dương không tự giác bước lại, chờ tới gần, phát hiện Lâm Vĩ cả người ướt sũng, bộ dáng chật vật như mới từ trong nước vớt ra.
Lâm Vĩ lén lút kéo Trầm Dương sang bên, hạ giọng nói: "Thầy Trầm, đại sự không ổn."
Trầm Dương âm thầm rút tay mình về, "Sao vậy? Nếu không có việc gì, tôi phải đi xem học sinh của tôi."
Lâm Vĩ một tay tóm lấy Trầm Dương định rời đi, sốt ruột nói: "Là vì học sinh của anh, mới đại họa lâm đầu."
Nhất thời không phòng bị, Trầm Dương bị Lâm Vĩ kéo suýt ngã, gã luống cuống tay chân đỡ anh dậy, một hơi xin lỗi.
Hai người dựa rất gần, mùi nước hồ nồng nặc trên người Lâm Vĩ xông vào mũi, sặc Trầm Dương hầu như hít thở không thông.
"Anh nói lời này có ý gì?"
Lâm Vĩ siết chặt tay Trầm Dương, khẩn trương nói: "Thầy Trầm, anh nghe tôi nói, Tôn Trí chết rồi, chết rồi, nghe nói là chạy chết," Nói đến đây, Lâm Vĩ thần kinh hề hề trái phải nhìn một lát, xác định không người, ép giọng hầu như không nghe được, "Tôi nghe nói, lúc Tôn Trí sắp chết vẫn gọi tên anh, còn nói cái gì chết cũng phải hoàn thành bài tập anh đã giao, hiện tại cảnh sát hoài nghi anh giết người, vì thế anh mau rời khỏi trường, anh tới chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới."
Cái gì?! Trầm Dương triệt để mộng, vừa sợ vừa giận, trách không được những người đó dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, thì ra xem mình là tội phạm giết người.
Lâm Vĩ kinh hãi, "Anh đừng ngốc vậy, mau trốn đi, chẳng lẽ còn tính tự thú?"
"Tôn Trí là học sinh của tôi, tôi có thể nào giết cậu ấy? Tôi không làm, sợ gì gặp cảnh sát, hơn nữa, tôi tin bọn Tống Tiếu Ngự cũng biết lí lẽ."
Trầm Dương không phải ngốc, anh chạy, là chạy án, không khác nào thừa nhận người là anh giết? Hơn nữa, anh tin bọn Tiêu Xuân Thu, tin bọn họ biết anh không phải hung thủ, kể từ đó, anh càng không thể chạy.
Lâm Vĩ gấp đến độ giậm chân.
"Thầy Lâm, cảm ơn ý tốt của anh, bọn Nghiêm Trạch đâu, có chuyện gì không?"
"Nghiêm Trạch dọa ngất, Quách Lâm dọa ngã vào hồ sen, nếu không phải tôi ngang qua kịp cứu, phỏng chừng cũng —— bất quá anh đừng lo, bọn họ đã được đưa đi bệnh viện, hẳn không sao cả."
"Vậy Bành Hiểu đâu?"
"Bành Hiểu ở bãi tập nhỏ cạnh ký túc xá thạc sĩ, cảnh sát đang hỏi cậu ấy."
"Cảm ơn." Biết chuyện mình muốn biết, Trầm Dương một khắc cũng không dừng lại, xoay người bỏ chạy.
"Thầy Trầm, Thầy Trầm, anh nghe tôi nói, tôi nghĩ anh đừng qua đó tốt hơn, Thầy Trầm——"
Tiếng quát của Lâm Vĩ, Trầm Dương làm bộ không nghe, có lẽ anh lấy tiểu nhân chi tâm độ quân tử chi phúc, anh cứ nghĩ Lâm Vĩ khuyên mình trốn là không có hảo tâm, hơn nữa, sao anh có thể cứ vậy mà đi, anh còn có con trai, còn có Nhược Hải và Tiểu Quân, nhất là anh không thể để ba học sinh còn lại xảy ra chuyện, Trầm Dương mơ hồ cảm thấy, hung thủ tựa hồ hướng về phía mình, anh nghĩ phá đầu cũng nghĩ không ra, rốt cuộc là ai muốn hại anh, anh không kết thù kết oán với bất luận kẻ nào?
...
"Bành Hiểu!"
Tinh thần hoảng hốt Bành Hiểu ngẩng đầu thấy Trầm Dương, lung lay lắc lắc đứng lên muốn chạy về phía anh, thế nhưng đột nhiên không biết nghĩ tới gì, sắc mặt thoáng cái trắng bệch, như chim sợ cành cong lạnh run trốn sau Tống Tiếu Ngự.
Thấy Bành Hiểu sợ hãi như vậy, Trầm Dương không khỏi dừng bước, anh nhìn sợ hãi lộ ra trong ánh mắt Bành Hiểu, lại nhìn Tống Tiếu Ngự, ngây ngẩn cả người.
Thượng Quan Hiên bước tới, "Thầy Trầm, có lẽ phải phiền anh theo chúng tôi về cảnh cục."
Trầm Dương nóng nảy, "Lẽ nào các anh cũng cho rằng——"
"Anh tin mình sao?" Thượng Quan Hiên đột nhiên hỏi.
"Lời này không phải——"
Hai chữ nói nhảm Trầm Dương chưa kịp nói ra, vì anh thấy Thượng Quan Hiên đánh cho mình một ánh mắt.
"Được, tôi đi theo các anh."
Thượng Quan Hiên vỗ vai Trầm Dương, khi ngang qua bên cạnh, nhỏ giọng nói một câu: "Lát nữa khi đi, anh nhìn trong đám người có ai khiến anh thấy khả nghi không?"
Trầm Dương ngẩn ra, có ý gì?
Anh quay đầu tính hỏi rõ, thế nhưng Thượng Quan Hiên đã đi xa, còn dặn dò thuộc hạ nâng thi thể Tôn Trí đi.
Tống Tiếu Ngự nói: "Mỗi ngày chết một người, cậu nghĩ ngày mai còn có ai chết nữa không?"
Thượng Quan Hiên lắc đầu, "Hy vọng không, Bành Hiểu đưa đi bệnh viện, an bài cậu ta ở với hai người còn lại, sau đó——"
"Sau đó tôi sẽ tìm người bảo hộ bọn họ." Tống Tiếu Ngự nói.
"Tôi trước dẫn Trầm Dương đi."
Tống Tiếu Ngự làm thủ thế OK, "Được rồi, Thượng Quan, về cảnh cục nói giúp cho Tiểu Thường một tiếng, bảo cậu ấy mang điện thoại tới bệnh viện tìm tôi."
Thượng Quan Hiên nhướng mày, "Tự cậu gọi cho cậu ấy không phải được, cậu đừng tiết kiệm đến cả tiền điện thoại cũng muốn miễn đi?"
"Biến, điện thoại của tôi ở chỗ Tiểu Thường, tối qua cậu ấy không ngủ được, điện thoại của mình lại chơi hết pin, cầm của tôi chơi, sáng nay quên trả lại."
Thượng Quan Hiên gật đầu, biểu thị đã biết.
Thượng Quan Hiên cố ý lái xe rất chậm, để tiện Trầm Dương quan sát.
Khi ngang qua đám người chỉ trỏ vây xem, Trầm Dương đầu tiên thấy được Lâm Vĩ phía sau đám người.
Rất xa, trên mặt Lâm Vĩ tựa hồ mang theo vui sướng khi người gặp họa.