Từng sợi tơ gần như trong suốt rậm rạp trói buộc vào tứ chi Bành Hiểu, một đầu tơ khác, có cột vào lan can sân thượng, có cột vào cửa, có thậm chí kéo dài cột vào cửa sổ dưới lầu...
Nhìn Bành Hiểu tựa như kén trùng bị cố định trên vòng bảo hộ, Tống Tiếu Ngự và Trầm Dương chỉ thấy đỉnh đầu bị rót một thùng nước lạnh, sợi rét nhè nhẹ đâm vào tim phổi, nhịn không được không ngừng rùng mình.
Tống Tiếu Ngự vươn tay, tính sờ vào chúng, thế nhưng chạm chỉ là không khí, anh không khỏi kinh dị, "Mấy sợi tơ này là gì?"
Huyền Huyễn ngồi trước thi thể Bành Hiểu cẩn thận nghiên cứu, "Tôi không rõ lắm, thật kỳ dị, dĩ nhiên có thể xuyên qua nhân thể, thế nhưng không thấy vết thương."
"Kỳ thật không phải vì cậu khác hẳn thường nhân, mà là vì mỗi lần nan đề tới tay cậu luôn giải quyết dễ dàng, cảm giác như thần tiên. Tôi tự nhận sức quan sát không sai, chỉ là vì chúng tôi vô tri, tri thức hạn hẹp, người đối những chuyện vượt qua sự lý giải của mình, luôn âm tầm kính nể, cảm thấy đáng sợ, do đó hạn chế sự theo đuổi chân tướng, mà cậu thì khác, cậu là dùng thái độ hoài nghi nhìn mọi chuyện, quỷ dị trong mắt cậu không hề quỷ dị, vì thế cậu tự nhiên thấy nhiều hơn, nghĩ nhiều hơn người ngoài, ngô, tôi đang nghĩ có cần cần học tập cách tư duy này của cậu không." Tống Tiếu Ngự rất nghiêm túc nói.
"Được, trả học phí." Huyền Huyễn nói giỡn.
Tống Tiếu Ngự bật cười, nghiêm túc hỏi: "Vậy cậu nghĩ Nghiêm Trạch là huyễn thính, hay nói dối?"