Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 4



Ngày đó Hạ Nhược Hải đang đeo tạp dề đồ án thỏ lưu manh Văn Tiểu Quân chọn làm cơm trong bếp, nghe tiếng chuông reo, không khỏi kinh ngạc, nhà của bọn họ luôn không có khách, huống hồ lúc ăn tối sẽ có ai tới?

Hạ Nhược Hải đầy bụng hồ nghi cầm xẻng mở cửa, Văn Tiểu Quân ngồi trên sô pha xem Tom & Jerry cũng dị thường nhanh chóng bò xuống, đặng đặng chạy tới.

Mở cửa, khi thấy người bên ngoài Hạ Nhược Hải rất ngoài ý muốn, "Là anh?!"

Trầm Dương dắt Trầm Liễu không khỏi ngây ngẩn, là cậu bé ngày mưa lần trước gặp ở nhà nấm công viên.

Văn Tiểu Quân ôm đùi Hạ Nhược Hải từ sau nhô ra, khi thấy Trầm Liễu tay nhỏ nắm chặt góc áo Trầm Dương có vẻ nhu thuận khả ái, nhất thời kinh vi thiên nhân, cả tiếng tuyên bố: "Cậu, cháu thích cậu ấy!"

Hạ Nhược Hải đang cùng Trầm Dương sững sờ nhìn nhau phục hồi tinh thần, không hiểu hỏi: "Cháu thích ai?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Tiểu Quân nở đến đỏ bừng, chỉ vào Trầm Liễu kích động nói: "Cháu thích cậu ấy, cháu thích cậu, búp bê thật đáng yêu, cậu, cháu muốn cậu ấy!"

Hạ Nhược Hải mồ hôi.

Trầm Liễu nhướng mày, rất mất hứng nói: "Tôi không phải búp bê, tôi là con trai."

Văn Tiểu Quân chen qua Hạ Nhược Hải và Trầm Dương, ôm cổ Trầm Liễu, vui vẻ nói: "Tôi biết cậu là con trai, cậu tới nhà tôi ở được không?"

Không thích bị người ngoài chạm vào Trầm Liễu đẩy Văn Tiểu Quân rất giống tiểu sắc lang ra, trốn sau Trầm Dương.

Văn Tiểu Quân rất bị thương, "Cậu không thích tôi sao?"

Trầm Liễu từ sau Trầm Dương lộ ra nửa cái đầu, kiên quyết lắc đầu: "Không thích!"

Văn Tiểu Quân rất không hiểu, nghiêng đầu hỏi: "Vì sao không thích? Tôi ở nhà trẻ rất nhiều người thích."

Trầm Dương hàm súc nở nụ cười.

Hạ Nhược Hải đại quẫn, kéo Văn Tiểu Quân lại, trách mắng: "Nhìn cháu kìa, dọa sợ bạn ấy, nào có ai kết bạn như cháu? Ngoan ngoãn đứng yên, không được nói lung tung, không được lộn xộn."

Văn Tiểu Quân rất ủy khuất đứng yên, thế nhưng đôi mắt tận lực nhìn về phía Trầm Liễu, thần thái ấy, hận không thể cả người dán lên Trầm Liễu.

Trầm Liễu liếc Văn Tiểu Quân một cái, chôn đầu phía sau Trầm Dương, không cho nhìn.

Văn Tiểu Quân cắn ngón tay u oán.

Hạ Nhược Hải ho nhẹ một tiếng, tận lực tự nhiên hỏi: "Anh là tới lấy dù của mình sao?"

Vừa hỏi vậy, Hạ Nhược Hải thấy không thích hợp, sao anh ta biết chỗ mình ở?

Trầm Dương sửng sốt, "Chỗ cậu không phải có phòng cho thuê sao? Vừa nãy tôi gọi điện xác nhận có phòng, còn nói muốn xem hiện tại có thể tới, cũng có thể ở luôn."

Phòng cho thuê? Mình vẫn ở nhà bếp làm cơm, nghe điện thoại——

Hạ Nhược Hải cúi đầu "quan ái" nhìn Văn Tiểu Quân, "Tiểu Quân, cháu có chuyện gì không nói cho cậu đúng không?"

Văn Tiểu Quân rụt lại, hai tay chà xát sau lưng, lấy lòng nói: "Giờ cậu đã biết không phải sao?"

Hạ Nhược Hải chỉ có thể thở dài.

Trầm Dương xoa trán, "Tôi cũng hồ đồ, sao lại nghe không ra tiếng con nít? Vậy chỗ cậu không phải——"

"Là có phòng cho thuê, vào đi."

Vừa vào Trầm Dương đã nghe mùi khét, đang kỳ quái, Văn Tiểu Quân vội hô to gọi nhỏ: "Cậu, lại khét đồ ăn, mau vào bếp dập lửa, bằng không bữa tối của chúng ta không có!"

"Tiểu tử thối, lần này là cháu làm hại!"

Hạ Nhược Hải cũng không quản được đóng cửa, vội lao vào bếp cứu vãn bữa tối.

Trầm Dương không khỏi buồn cười, xoay người làm thay.

Văn Tiểu Quân dị thường tích cực chủ động cống hiến nước trái cây của mình, rót cho cha con Trầm Dương mỗi người một ly, "Chúc uống nước trái cây, búp bê cậu cũng uống nước trái cây, ngon lắm."

Trầm Liễu đầu tiên nhìn Trầm Dương, thấy Trầm Dương gật đầu, mới bưng ly nhấp một ngụm.

Trầm Dương nhìn căn nhà gần 100m vuông này, hiếu kỳ hỏi: "Ở đây chỉ có cháu và cậu cháu?"

"Dạ."

Trầm Dương lại nhìn Văn Tiểu Quân, thầm nghĩ: chỉ có hai người? Vậy cha mẹ thằng bé đâu?

"Cháu tên gì?"

"Văn Tiểu Quân. Chú ơi chú tên gì?"

"Trầm Dương, cháu có thể gọi chú Trầm, đây là Trầm Liễu, cháu có thể gọi Tiểu Liễu." Trầm Dương cười nói.

"Dạ, Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, sao cậu không thích tôi, tôi rất thích cậu, chúng ta kết bạn được không?"

Văn Tiểu Quân rất để ý chuyện Trầm Liễu không thích mình, cứ hỏi mãi, nhất định phải nghe Trầm Liễu nói cũng thích mình mới thoả mãn.

Bưng đồ ăn ra Hạ Nhược Hải gõ đầu thằng bé, "Vì cháu rất đáng ghét."

Nãy giờ bị Văn Tiểu Quân dây dưa không ngớt Trầm Liễu nặng nề gật đầu, vang dội phụ họa: "Phải, rất đáng ghét!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.