Vừa vào cửa đã thấy Huyền Huyễn hớn hở, Nguyệt Vũ rất ngoài ý muốn, cười hỏi: "Chuyện gì vui vẻ vậy?"
Huyền Huyễn cười mà không đáp, "Sáng sớm anh chạy đi đâu?"
Nguyệt Vũ ngửa đầu nghĩ một chút, "Nhất định phải nói sao?"
Huyền Huyễn nhướng mày, nói một câu: "Tốt."
Nguyệt Vũ ngẩn ra, "Tốt cái gì?"
"Anh tốt, vì anh không vô thức nói dối, nể tình anh thành thực, không hỏi nữa, bữa sáng đâu, tôi đói bụng."
Thấy Huyền Huyễn nháy mắt nhìn mình, hai mắt Nguyệt Vũ không khỏi đăm đăm.
Nửa ngày không thấy Nguyệt Vũ có động tĩnh, Huyền Huyễn bất mãn, "Tiểu Thỏ nói anh đáp ứng mang bữa sáng về, cho nên nãy giờ tôi vẫn chờ bữa sáng của anh, anh đừng nói với tôi anh đã quên."
Nguyệt Vũ vẫn ngốc ở đó, nhìn Huyền Huyễn không chuyển mắt.
Huyền Huyễn kinh ngạc, vươn tay lắc lắc trước mặt Nguyệt Vũ, "Anh làm gì, phát ngốc cái gì?"
"Tiểu Nguyệt..." Nguyệt Vũ thì thào gọi một tiếng.
Huyền Huyễn sờ trán anh, lo lắng, "Anh không sao chứ——"
Nói phân nửa, người đã bị Nguyệt Vũ ôm chặt.
"Tiểu Nguyệt, cậu thật khả ái." Nguyệt Vũ liên tiếp hôn mấy cái lên mặt Huyền Huyễn.
Vừa nãy cái kiểu Tiểu Nguyệt vươn tay đòi anh bữa sáng rất giống Tiểu Hoa, khả ái muốn chết.
Huyền Huyễn hắc tuyến, khả ái? Thật là một từ xa xôi! Cậu phiền muộn hỏi: "Ở đâu khiến anh nghĩ khả ái?"
Nguyệt Vũ lòng đầy vui mừng sờ đầu Huyền Huyễn, lại sờ mặt cậu, "Vừa nãy cái kiểu cậu đòi tôi bữa sáng rất giống Tiểu Hoa đòi ăn, rất khả ái —— ôi, Tiểu Nguyệt cậu làm chi cắn tôi?"
Huyền Huyễn nghiến răng, "Không được nói tôi khả ái, không nhớ mua bữa sáng thì đi làm, tôi đói bụng."
Mèo con biến thành báo vẫn rất có lực uy hiếp, Nguyệt Vũ sờ mũi, ngoan ngoãn đi làm bữa sáng.
Huyền Huyễn nâng lên sóc chuột cùng nó đối diện, nheo mắt hỏi: "Tiểu Hoa, mày nghĩ tao giống mày sao?"
Sóc chuột lập tức lắc đầu, lại lắc đầu, chủ nhân nói một câu khả ái đều bị cắn, nếu nó dám gật đầu, kết quả không biết thế nào.
Sóc chuột đổ đầy mồ hôi, ghé vào người tiểu hồ ly cả buổi sáng không hoãn lại được, thật đáng sợ, thế đạo này, lời thật cũng phải xem thời thế!
...
Quách Lâm cảm thấy thấp thỏm, Đỗ Minh, Tôn Trí, Bành Hiểu đã chết, giờ chỉ còn lại cậu và Nghiêm Trạch, mọi người đều nói thầy là hung thủ, cậu không tin, vô duyên vô cớ, thầy vì sao muốn giết bọn họ, vì sao... Quách Lâm không rõ, rất không rõ.
"Nghiêm Trạch, cậu nghĩ thầy là hung thủ sao?" Quách Lâm lui trên giường hỏi Nghiêm Trạch đứng bên cửa sổ.
Nghiêm Trạch không quay đầu, ánh mắt vẫn xuyên qua cửa sổ nửa mở nhìn ra ngoài, một lát sau mới nghe cậu trả lời: "Tôi không biết."
"Thầy không phải hung thủ, nhất định không phải, thế nhưng Đỗ Minh và Tôn Trí vì sao gọi tên thầy trước khi chết?" Quách Lâm hỏi mình, hỏi Nghiêm Trạch.
Nghiêm Trạch không trả lời, ánh mắt cậu vẫn nhìn một điểm đen từ xa đến gần trên đường lớn bên ngoài.
Cậu buông rèm trong tay, xoay người nói với Quách Lâm: "Tôi ra ngoài một chút."
Quách Lâm lập tức đứng dậy, khẩn trương hỏi: "Cậu đi đâu?"
Quách Lâm không dám ở một mình trong căn phòng trắng bệch này, cậu cứ nghĩ không an toàn.
"Nghe nói Nhược Hải té gãy chân, cậu ấy cũng ở bệnh viện, tôi muốn đi thăm cậu ấy."
"Tôi cũng đi."
Nghiêm Trạch nhìn Quách Lâm, không nói gì thêm, mở cửa ra ngoài, Quách Lâm lập tức đuổi kịp.
"Di, sao không thấy hai cảnh sát?"
Quách Lâm chú ý tới hai cảnh sát canh giữ ngoài cửa phòng bệnh đã đi, đây là khi nào? Sao không nói không rằng đã đi, không báo cho bọn họ một tiếng...
Quách Lâm không khỏi miên man suy nghĩ, Nghiêm Trạch cũng kinh ngạc, cậu và Quách Lâm hiện tại là nhân vật được bảo vệ, theo lý, cảnh sát phải ở bên bọn họ mới đúng, sao không thấy bóng dáng, chẳng lẽ là tìm được hung thủ, sao có thể?! Hoặc là bọn họ quả thật xem thầy là hung thủ...
Nghiêm Trạch luống cuống, rối loạn, cậu nhớ kỹ thầy có một đứa con trai bốn năm tuổi, nếu thầy thật sự bị bắt, con thầy làm sao đây? Ai chiếu cố thằng bé...
Nghiêm Trạch nóng nảy, thầy không phải hung thủ, không thể để cảnh sát xem thầy là hung thủ, vì cậu biết, cậu biết ai mới là hung thủ.