Bị kéo đi Trầm Dương dở khóc dở cười, nhìn thái độ của một lớn một nhỏ này, tựa hồ liệu định anh nhất định ở lại, nếu anh không ở, nói không chừng cái nhỏ lập tức khóc cho xem.
Hạ Nhược Hải ôm lấy Trầm Liễu, cười tủm tỉm theo sau, bắt đầu thu thập tình báo: "Mẹ Tiểu Liễu đâu?"
"Chỉ có cha, không có mẹ." Trầm Liễu rất thành thực trả lời.
Nụ cười của Hạ Nhược Hải càng xán lạn, "Tiểu Liễu vì sao dọn nhà?"
"Vì cha đổi công tác."
"Úc, vậy hai người hiện tại ở đâu?"
"Khách sạn." Suy nghĩ một chút, Trầm Liễu bổ sung một câu: "Em không thích ở đó."
"Vậy em thích ở đây sao?"
Trầm Liễu quay đầu nhìn thoáng Văn Tiểu Quân kéo Trầm Dương đổi tới đổi lui trong phòng, không nói.
Sát ngôn quan sắc, Hạ Nhược Hải hỏi: "Em không thích Tiểu Quân?"
Trầm Liễu lắc đầu.
"Vậy em thích không?" Hạ Nhược Hải đổi một loại hỏi.
Trầm Liễu lẩm bẩm: "Vì sao cậu ấy dễ khóc như vậy? Nếu em còn nói ghét cậu ấy, cậu ấy sẽ khóc đúng không? Cha nói không nên chọc con gái khóc, tuy cậu ấy là con trai, thế nhưng cũng vậy."
Vèo! Hạ Nhược Hải không khỏi nở nụ cười.
Suy nghĩ của thằng bé này thật thú vị.
Văn Tiểu Quân quay đầu thấy Hạ Nhược Hải ôm Trầm Liễu, lập tức đố kỵ, chạy tới ôm chân cậu mình kêu la: "Cậu, để cháu ôm, để cháu ôm, cháu muốn ôm Tiểu Liễu."
Hạ Nhược Hải nhướng mày, cố ý hôn hai má đỏ bừng của Trầm Liễu, "Cháu? Ôm nổi không? Lát nữa làm ngã Tiểu Liễu, Tiểu Liễu lại ghét cháu, cháu muốn Tiểu Liễu ghét đúng không, đúng không?"
Văn Tiểu Quân á khẩu không trả lời được, chỉ có thể rưng rưng nhìn Trầm Liễu bị Hạ Nhược Hải chiếm lấy.
Trầm Liễu cúi đầu nhìn Văn Tiểu Quân rơi lệ, cố mà làm nói: "Ách, cậu đừng khóc, tôi thích cậu là được."
Văn Tiểu Quân nhất thời tâm hoa nộ phóng, "Cậu thích tôi? Thật? Không gạt tôi? Gạt người là con cún, ha hả, cậu, Tiểu Liễu nói thích cháu, cậu đừng chiếm cậu ấy, cậu ấy là của cháu!"
Hạ Nhược Hải làm mặt quỷ, ôm Trầm Liễu chạy.
Văn Tiểu Quân tức giận đến oa oa kêu to, nhảy dựng lên, "Cậu xấu, cậu xấu, đừng giành Tiểu Liễu với cháu, cậu giành chú Trầm đi, giành chú Trầm đi!"
Trầm Dương lắc đầu bật cười, dưới tình huống hai chủ nhân đều chạy, rất tự giác đi xem ba căn phòng còn lại.
Xem xong, Trầm Dương thoả mãn, hoàn cảnh ở đây thanh u, giao thông tiện lợi, cách trường cũng gần, chính yếu là có Văn Tiểu Quân, Trầm Dương vẫn hy vọng Trầm Liễu có chút im lặng này có thể nhiều cùng bạn đồng lứa ở chung, mà Văn Tiểu Quân hoạt bát hiếu động là đối tượng tốt.
Trở lại phòng khách, một phòng an tĩnh khiến Trầm Dương kinh ngạc, vừa nãy còn nghe quỷ gọi của Văn Tiểu Quân, sao hiện tại an tĩnh như vậy?
Hạ Nhược Hải ngồi cạnh bàn ăn, thế nhưng không thấy hai đứa bé.
Trầm Dương khẩn trương, "Tiểu Liễu đâu?"
Hạ Nhược Hải chỉ sô pha.
Trên sô pha, Trầm Liễu đắp thảm lông đang ngủ, Văn Tiểu Quân ôm bát cơm nằm sấp ở đó nhìn, ăn một ngụm, nhìn một cái, nhìn một cái, ăn một ngụm.
Trầm Dương thở dài, Hạ Nhược Hải đi tới nói: "Thằng bé hình như rất mệt, khi tôi ôm không rên một tiếng đã ngủ."
Trầm Dương gật đầu, mấy ngày nay anh dẫn con bôn ba khắp nơi, cũng khó cho nó.
"Tôi đêm nay có thể ở lại sao?"
"Đêm nay?" Hạ Nhược Hải giật mình.
"Đêm nay không được, ngày mai đâu?"
Trầm Dương muốn nhanh chóng ổn định, bằng không đừng nói thằng bé chống không được, bản thân anh cũng qua không xong.
"Không phải, chỉ là hành lý của anh?"
"Hành lý giờ tôi về khách sạn lấy, có thể chiếu cố Tiểu Liễu giúp tôi sao?"
"Được, nói không chừng anh ôm vừa thằng bé, Tiểu Quân đã ăn không ngon." Hạ Nhược Hải ghẹo.
Trầm Dương nhìn thoáng Văn Tiểu Quân nghiễm nhiên xem con mình thành "khai vị", nở nụ cười.
Thằng bé thật là thích con anh!
"Được rồi, chưa tự giới thiệu. Tôi là Trầm Dương."