Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 7



Mấy ngày nay thời tiết đều không tốt, mưa dầm liên miên, pha vài phần rét thu.

Hạ Nhược Hải nâng má, xoay bút như có suy nghĩ nhìn chuối tố nữ ngoài cửa sổ bị mưa đánh cho cong vòng.

Cậu không thế nào thích mưa, thế nhưng lần đầu tiên cậu và Trầm Dương gặp nhau là ở ngày mưa xối xả, từ khi đó, cậu tựa hồ có một thứ cảm tình không hiểu với trời mưa, đại khái là vì Trầm Dương, yêu ai yêu cả đường đi.

Nghe tiếng mở cửa, Hạ Nhược Hải quay đầu, "Dạy xong rồi?"

Trầm Dương vừa để dù sau cửa, vừa kỳ quái hỏi: "Lúc này cậu không phải nên ở trên lớp?"

"Trốn tiết." Hạ Nhược Hải không sao cả nói.

"Sao lại trốn tiết? Trước đây là vì đi làm mà trốn tiết, sao bây giờ còn trốn tiết?" Trầm Dương bất đắc dĩ, cảm tình thằng bé này đòi chìa khóa phòng làm việc của anh là dùng để trốn tiết?

Từ khi Trầm Dương dọn vào ở, gánh nặng của Hạ Nhược Hải đích thật giảm bớt.

Người đàn ông này khi biết cậu một mình kiếm tiền nuôi bản thân và Văn Tiểu Quân, rất ôn nhu mà cường thế tiếp nhận tất cả phí dụng chi tiêu hằng ngày trong nhà và của Văn Tiểu Quân, cậu chỉ cần tự nuôi sống mình là được, nếu không phải cậu kiên trì, phỏng chừng hiện tại cậu cũng là anh ta nuôi.

Cậu mới không cần bị anh ta nuôi, cứ nghĩ sẽ thua khí thế, về phần Văn Tiểu Quân, xem như là đưa cho anh ta làm con nuôi, cha nuôi con là đương nhiên.

Hạ Nhược Hải lười biếng ghé vào bàn, tùy tiện tìm cớ: "Nghe không vô, lão già lên lớp rất nặng nề."

"Cái gì lão già, là thầy." Trầm Dương không phiền sửa đúng xưng hô không rõ ràng kiêm không lễ phép của Hạ Nhược Hải.

Ở Hạ Nhược Hải xem, thầy cô chỉ có 6 loại: ông già, bà già, ông chú trung niên, bà dì trung niên, thằng nhãi, con ranh.

Đương nhiên, Trầm Dương không thuộc về 6 loại này, vì anh ta đối Hạ Nhược Hải mà nói không phải thầy cô.

Hạ Nhược Hải không muốn nghe Trầm Dương dạy dỗ, cướp trước khi anh mở miệng: "Đại khái là đã thói quen, về nhà nhìn sách tự học, vào lớp căn bản nghe không vô, cùng với lãng phí thời gian, không bằng tới chỗ anh tự học, hiện tại đọc sách, buổi tối có thể về chơi với bọn Tiểu Quân."

Trầm Dương bất đắc dĩ, tuy biết Hạ Nhược Hải tìm cớ, thế nhưng không chọc thủng.

"Xong chưa? Hôm nay chúng ta đi đón Tiểu Quân và Tiểu Liễu. Ngô, thời tiết này, buổi tối ăn lẩu được chứ?"

"Ừ, cậu thích."

Hạ Nhược Hải quay đầu, né tránh bàn tay Trầm Dương sờ đầu mình, giận nói: "Đã nói đừng sờ đầu tôi, tôi không phải hai tiểu quỷ."

Cậu không rõ Trầm Dương vì sao luôn muốn sờ đầu cậu, hại cậu cứ nghĩ anh ta xem mình là một trong hai tiểu quỷ, cậu đã lớn như vậy, còn bị anh ta sờ đầu như tiểu cẩu cẩu, rất ngượng.

Trầm Dương cũng không rõ Hạ Nhược Hải sao thích chống cự mình sờ đầu, anh không phải xem cậu ta là Tiểu Liễu và Tiểu Quân, chỉ là thuần túy muốn sờ đầu cậu, không có ý khác, có lẽ là Hạ Nhược Hải ra vẻ lạnh như băng trước mặt người ngoài khiến anh thương tiếc, cho nên đôi lúc nhịn không được muồn sờ đầu cậu.

"Không được sờ đầu tôi!" Hạ Nhược Hải cảnh cáo.

Trầm Dương không cách nào, chỉ đành gật đầu.

Hạ Nhược Hải thoả mãn, nhanh tay nhanh chân thu dọn, đoạt lấy túi công văn của Trầm Dương, giục: "Đi thôi, trời mưa nên về sớm."

"Đồ tôi có thể cầm." Trầm Dương vươn tay muốn cầm lại đồ trong tay Hạ Nhược Hải.

Hạ Nhược Hải không cho anh, "Ai cầm cũng giống nhau, đừng lề mề như ông già."

Trầm Dương cười cười, tùy cậu.

...

Mưa ra vẻ lớn.

Đi trên con đường mọc đầy cổ mộc che trời, nghe tiếng mưa ba ba gõ vào lá, nhìn giọt nước nhộn nhạo rung động lòng vòng trên mặt đất gồ ghề, có một loại hoang vắng mờ mịt nói không nên lời.

Hai người ai cũng không lên tiếng, khi bầu không khí đậm dần, bỗng nhiên một chiếc xe chạy qua, hất lên sóng nước.

Trầm Dương nhanh tay lẹ mắt kéo Hạ Nhược Hải cúi đầu không biết nghĩ gì sang bên, tránh cho cậu ta bị nước bẩn bắn trúng.

"Bệnh tâm thần! Không thấy trên đường có người sao!" Hạ Nhược Hải nhịn không được mắng.

"Không sao chứ?" Trầm Dương thân thiết hỏi.

"Không sao."

Trầm Dương nhân cơ hội cầm lại đồ trên tay Hạ Nhược Hải, "Nghĩ cái gì, đi đường cũng không chú ý."

"Đã nói là tôi cầm, làm chi giành với tôi?" Hạ Nhược Hải trừng mắt, vươn tay muốn cầm lại.

Trầm Dương đẩy tay cậu ra, "Cậu chưa trả lời vấn đề của tôi."

Hạ Nhược Hải ấp úng, "Không, không nghĩ gì cả, là nhớ tới lần đầu tiên gặp anh cũng ở một ngày mưa."

Trầm Dương nở nụ cười, "Nhớ tới ngày đó cậu và Tiểu Quân làm gì không? Cởi sạch."

Hạ Nhược Hải mặt đỏ tai nóng, "Nào có cởi sạch, nói mò!"

"Cũng không kém, nói thật, hai người lúc đó làm gì?" Trầm Dương hiếu kỳ, giờ ngẫm lại, nghĩ cảnh khi đó quả thật khôi hài.

"Chơi trò đồ."

Trầm Dương ngẩn ra, vừa bực mình vừa buồn cười, "Cậu thật là dạy hư Tiểu Quân."

"Có sao đâu, chúng ta đi nhanh lên, miễn cho bọn Tiểu Quân chờ lâu."

Không muốn bị nhắc tới chuyện kéo Hạ Nhược Hải vội kéo Trầm Dương.

Trầm Dương mỉm cười, cũng không để ý tay mình bị Hạ Nhược Hải nắm trong tay.

Mưa càng rơi càng lớn.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.