Tiêu Xuân Thu rất nhanh phục hồi tinh thần, "Cây quạt này phát hiện ở đâu?"
Huyền Huyễn chỉ ngăn tủ bên phải, "Tổng cộng năm cây, trên tay anh là một trong số đó."
Đường Vân đi tới, lấy ra bốn cây quạt hoa đào da người còn lại.
"Tổ trưởng, có cần đưa cho Hàn Vũ xét nghiệm không?"
Tiêu Xuân Thu gật đầu.
Tiểu Thường không biết từ đâu chui ra, "Đường Vân, thì ra cậu ở đây, Hàn Vũ đang tìm cậu, anh ta muốn cùng cậu về cảnh cục."
Đường Vân thấy Tiểu Thường, lập tức nhớ tới hồ ngôn loạn ngữ vừa nãy, một bước xông tới, tóm lấy Tiểu Thường, "Cậu còn dám tới gặp tôi? Đồ phản bội!"
Tiểu Thường tuyệt không hoảng hốt, chậm rãi rút ra hai trăm khối lắc a lư trước mặt Đường Vân.
Đường Vân không hiểu.
"Tôi móc của Hàn Vũ ba trăm khối, hai trăm khối này là của cậu, làm anh em, buôn bán lời không quên cậu hai phần ba, tính vậy, cậu còn ngại?"
Đường Vân đoạt lấy, "Đây là tiền bất nghĩa, tịch thu hết cũng không quá phận."
"Tiền đã vào túi tôi, tôi không đưa cậu càng thêm không quá phận."
Đường Vân hừ lạnh.
Tiểu Thường kéo cánh tay Đường Vân nắm áo ra, "Cậu cầm là quạt? Cậu mua?"
"Quạt da người, trên ngực năm cô gái đã chết không phải thiếu một mảng da sao?"
Tiểu Thường kinh ngạc, "Cậu phát hiện ở đâu?"
"Ngăn tủ bên kia."
"Không khả năng!" Tiểu Thường chắc chắn.
Tiêu Xuân Thu không giải thích được, "Vì sao?"
"Trước khi mọi người tới, chúng tôi đã lục soát cả phòng làm việc, khi ấy căn bản không phát hiện cây quạt này, sau phòng làm việc vẫn có người trông coi, nếu có kẻ vào để cây quạt, không khả năng không biết."
Đám người Tiêu Xuân Thu kinh ngạc.
Giật mình một hồi, Tiêu Xuân Hạ nói: "Ngăn tủ khoá lại, phía trên không có dấu vết nạy ra, cậu nói đã kiểm tra, vậy——"
"Chúng tôi dùng chìa khoá đặc biệt mở, ai là người đầu tiên phát hiện ngăn tủ có quạt da người?"
"Tôi." Hoảng thần một chút, Tiêu Xuân Hạ trả lời.
"Sau khi người của chúng tôi đi, anh có rời phòng làm việc không?"
"Không."
"Vậy kỳ quái, nếu anh không rời phòng làm việc, phòng làm việc vẫn có người, nói cách khác hung thủ không thể trộm vào để cây quạt, thế nhưng vì sao cây quạt xuất hiện?" Tiểu Thường nghĩ mãi không ra.
Tiêu Xuân Thu hỏi Tiêu Xuân Hạ: "Anh, cây quạt này là anh mở tủ thấy hay sao?"
Tiêu Xuân Hạ lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, "Anh nằm mơ thấy mình làm ra năm cây quạt này, mơ mình khoá chúng vào ngăn tủ, giật tỉnh, mở tủ ra, năm cây quạt đã ở trong đó."
Tiêu Xuân Thu nhìn Tiểu Thường và Đường Vân dùng ánh mắt dị dạng hoài nghi nhìn anh trai, lại nhìn anh trai thần sắc tan vỡ, tâm rối loạn.
Tiêu Xuân Thu tuyệt đối tin tưởng anh trai, nhưng sau khi bọn họ đi, phòng làm việc chỉ có Tiêu Xuân Hạ, hơn nữa anh trai cũng xác định phòng làm việc chỉ có mình anh, năm cây quạt da người lại xuất hiện, vậy nói lên điều gì?
Giờ khắc này, Tiêu Xuân Thu dĩ nhiên sợ tìm ra chân tướng sự thật.
Huyền Huyễn lãnh tĩnh nói: "Cây quạt này tuyệt đối không phải Xuân Hạ đặt trong tủ."
"Vậy là ai?" Đường Vân hỏi.
Liếc thấy ánh mắt Huyền Diệu Khả quét tới, Đường Vân lập tức sáng tỏ, "Anh không phải hoài nghi anh tổ trưởng, anh chỉ thuần tuý khó hiểu."
Huyền Huyễn nói: "Khi Xuân Hạ đi vào giấc mơ, bản thân anh ta có thể nói cùng cấp mê man, hơn nữa, giấc mơ của Xuân Hạ không đơn giản, anh ta không phải tự mơ, mà là bị hung thủ dẫn đạo, năm cây quạt này vô cùng có khả năng là hung thủ thừa dịp Xuân Hạ nằm mơ mò vào để."
Tiêu Xuân Hạ sắc mặt tựa hồ càng thêm tái nhợt, thấp giọng nói: "Tôi nghĩ có lẽ không phải, ban công của tôi khoá trái, cho nên—— "
Huyền Diệu Khả cười, "Tiểu Hạ, em vẫn còn nhớ cảnh lần đầu anh xuất hiện ở nhà em."
Đám người Đường Vân không hiểu ra sao.
Tiêu Xuân Thu nhịn không được hỏi: "Tiểu Khả, em thế nào đột nhiên nhắc tới chuyện này."
Huyền Huyễn cười nhạt, "Lần đó, cửa nhà tôi khoá trái, thế nhưng Xuân Hạ vẫn vào được, cho nên cửa khoá trái, không thể đại biểu gì."
Huyền Diệu Khả vỗ vai Tiêu Xuân Hạ, "Tiểu Hạ, em tin anh, đây không phải anh làm, anh vì sao không tin bản thân mình?"
"Tiểu Khả, anh..."
Giấc mơ quá mức chân thật, Tiêu Xuân Hạ phân không rõ đâu là mơ, đâu là thật, nhưng có thể cảm nhận rõ cảm giác máu tươi dính trên tay, thậm chí nghe thấy nó.
"Hung thủ là người sao?" Tiểu Thường đột nhiên hỏi.
Huyền Huyễn nói: "Có lẽ phải, có lẽ không, chí ít chứng minh một điểm, hung thủ tuyệt đối không đơn giản."
Tiêu Xuân Thu lo lắng không thôi, "Huyền Huyễn, cậu có bùa hộ mệnh không? Cho anh tôi một cái, tôi nghĩ anh tôi rất nguy hiểm."
Huyền Diệu Khả nhướng mày, "Bùa hộ mệnh sống lớn như em chưa đủ?"
"Em không thể bất cứ lúc nào cũng ở cạnh anh anh, đổi lại anh là hung thủ, anh nhất định chọn lúc em không ở hạ thủ, đổi một lá bùa anh anh có thể mang theo!"
"Không cần lo, rất nhanh sẽ kết thúc, anh cậu không sao." Có người nói.
"Cậu thế nào biết—— Thượng Quan Hiên?!"
Tiêu Xuân Thu quay đầu, thấy Thượng Quan Hiên đứng phía sau.
"Cậu thế nào biết rất nhanh sẽ kết thúc, cậu có đầu mối?"
Thượng Quan Hiên không trả lời ngay, một hồi lâu, mới nói: "Hung thủ đã không nhịn được, hắn bắt đầu chán trò chơi mèo vờn chuột."
"Cậu không phải hung thủ, làm sao biết hắn chán? Có lẽ hắn chơi rất vui? Lần này, hắn giết năm cô gái!"
"Đúng vậy, sếp, hơn nữa anh không cảm thấy, mục tiêu của hung thủ tựa hồ là anh tổ trương? Anh tổ trưởng không phải lần đầu nằm mơ, lần đầu anh ta mơ thấy huyết vũ, lần thứ hai anh ta mơ mình giết người lột da làm quạt da người, hung thủ tựa hồ muốn người hoài nghi anh tổ trưởng là hung thủ."
"Ai biến thái vậy?" Tiêu Xuân Thu phát hoả, "Anh tôi có thù gì với hắn? Muốn vu hãm anh tôi!"
Thượng Quan Hiên trấn an Tiêu Xuân Thu: "Cậu tức giận cũng vô dụng, chúng tôi tin tưởng anh cậu."
Tiêu Xuân Thu vẫn tức giận bất bình.
"Nếu cậu lo lắng, hỏi Huyền Huyễn một lá bùa hộ mệnh."
"Tôi vừa hỏi, cậu ta không tỏ vẻ gì." Tiêu Xuân Thu liếc Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn không hé răng.
Thượng Quan Hiên nhìn Huyền Huyễn, "Nếu cậu có bùa hộ mệnh có thể để cậu ta an tâm, tôi trả tiền mua một cái."
Lời vừa nói, Tiểu Thường và Đường Vân mắt đều thẳng.
Huyền Diệu Khả nói: "Xuân Thu Chiến Quốc, anh không cần lo, tối đa em cam đoan với anh, bảo đảm an toàn của Tiểu Hạ, vậy được chưa?"
Tiêu Xuân Thu quăng gương mặt u sầu, lập tức nói: "Cảm ơn, sau này anh không gọi em Bạo Long Nữ."
Huyền Diệu Khả bật cười, "Cảm tình lo lắng của anh là giả, muốn gạt em nói câu này."
"Đương nhiên không phải, anh là thật sự lo lắng anh anh."
Tiêu Xuân Hạ dở khóc dở cười, nam tử hán như anh, cần một cô gái bảo hộ, thật có chút mất mặt.
Nhìn ra tâm tư của anh, Huyền Huyễn nói: "Năng giả đa lao, nếu anh thấy ngượng, vậy trả tiền đi, coi như anh mời Tiểu Khả làm bảo tiêu không phải yên tâm thoải mái."
Tiêu Xuân Thu vội vàng nói: "Anh, không cần nghe cậu ấy, Tiểu Khả không đòi tiền, cậu làm anh, không nên xúi giục em ấy phạm tội."
Huyền Huyễn nhướng mày, "Phạm tội? Đây tính phạm tội?"
"Thế nào không tính? Tội xúi giục."
Huyền Huyễn tự tiếu phi tiếu, "Nếu đây coi như tội xúi giục? Thượng Quan Hiên của anh cũng phạm tội."
Tiêu Xuân Thu nóng mặt, đỏ mặt cãi lại: "Cậu ta không phải của tôi, nói lung tung."
Đường Vân hiếu kỳ hỏi: "Sếp phạm tội xúi giục? Anh ta xúi giục ai?"
Huyền Huyễn liếc trắng, "Anh ta đứng sờ sờ trước mặt anh, anh không biết hỏi?"
Đường Vân liếc Thượng Quan Hiên không nói lời nào, rụt cổ, hỏi sếp? Anh không có gan.
Tiểu Thường phỉ nhổ: "Đồ nhát gan."
Đường Vân không phục, nhỏ giọng nói: "Lẽ nào cậu dám?"
Tiểu Thường co rúm, cười gượng.
Chuyện như vuốt râu hùm này, kẻ không sợ chết mới dám làm, sinh mệnh rất đáng giá, phải quý trọng mạng nhỏ.
Tiêu Xuân Thu là kẻ không sợ chết, hoặc có lẽ nói, đối Thượng Quan Hiên, Tiêu Xuân Thu là ngoài mặt sợ, thực tế không sợ, truy hỏi: "Thượng Quan Hiên, cậu xúi giục ai?"
Thượng Quan Hiên nhìn thoáng Huyền Huyễn e sợ thiên hạ bất loạn, tức giận nói: "Tôi xúi giục cậu."