Tiêu Xuân Thu nhìn lén Thượng Quan Hiên cười đến làm anh tâm thần bất định, hàm hồ trả lời: "Ừ, a, nguyện."
Thượng Quan Hiên căn bản nghe không rõ Tiêu Xuân Thu nói gì, "Tôi nghe không rõ, cậu nguyện ý sao?"
Ánh mắt Tiêu Xuân Thu loạn liếc, thế nhưng không nhìn Thượng Quan Hiên, "Cậu không phải ngốc, không biết sát ngôn quan sắc sao?"
"Tôi xem cậu là ý đồ trốn tránh."
"Cậu không đáng yêu." Tiêu Xuân Thu trừng Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên gật đầu tán thành, "Tôi xác thực không đáng yêu như cậu."
"Thượng Quan Hiên, cậu chừng nào không đứng đắn như vậy? Rất không giống cậu."
"Vì tôi vui vẻ."
"Vui vẻ?" Tiêu Xuân Thu hồ nghi.
Thượng Quan Hiên ghé tới trằn trọc một hồi trên môi Tiêu Xuân Thu, "Tôi vui vẻ có thể hôn cậu."
Mặt Tiêu Xuân Thu lại đỏ, đẩy Thượng Quan Hiên ra, "Nấu cơm, nấu cơn, đói."
Thượng Quan Hiên không như nguyện, kiên trì hỏi, "Nếu tôi muốn làm, cậu nguyện ý sao?"
"Cậu có thể không hỏi vấn đề này không?"
"Không, nó rất quan trọng."
Thấy trốn không được, Tiêu Xuân Thu không thể làm gì khác hơn là rất nhanh nói: "Nguyện."
Vừa nói xong, lập tức cúi đầu.
Thượng Quan Hiên đáy mắt lộ ra tiếu ý, hôn mặt Tiêu Xuân Thu, đứng dậy.
"Cậu muốn ăn gì?"
"Tuỳ tiện." Tiêu Xuân Thu vẫy tay, Thượng Quan Hiên nếu không cách xa chút, anh sẽ cháy.
Thượng Quan Hiên nhìn ra Tiêu Xuân Thu xấu hổ, rốt cuộc thức thời, nhẹ bước vào bếp nấu cơm.
Tiêu Xuân Thu ngã ra sau, nằm trên sô pha, lấy tay che mắt.
Trời ơi, mình đã nói, nếu Thượng Quan Hiên đêm nay muốn mình thực hiện lời hứa, vậy chẳng phải không ổn, không đúng, cậu ta nhỏ hơn mình một tuổi, theo lý hẳn là mình áp mới đúng.
Nghĩ tới đây, Tiêu Xuân Thu không khỏi hưng phấn, bất quá chỉ hài lòng một hồi, anh đã nhụt chí.
Không được, Thượng Quan Hiên không khả năng cam tâm tình nguyện để mình ở trên.
Tiêu Xuân Thu lăn qua lăn lại trên sô pha, miên man nghĩ.
Thượng Quan Hiên trù nghệ không sai, bất quá không bằng yêu quái Huyền Huyễn không gì không làm được, thế nhưng, tốt hơn trù nghệ miễn cường đạt tiêu chuẩn của Tiêu Xuân Thu rất nhiều.
Tiêu Xuân Thu vừa ăn, vừa nghĩ: ở với Thượng Quan Hiên, mình chí ít không cần vì sầu nấu cơm.
Nhìn, cậu ta tự giác cỡ nào, cơm nước xong chủ động rửa chén, mình có thể làm thiếu gia cơm đến há mồm, ha ha.
Thượng Quan Hiên tắm rửa xong đi ra, Tiêu Xuân Thu ngồi trên giường lật đọc tạp chí lập tức ngẩng đầu.
Cảm nhận được ánh mắt Tiêu Xuân Thu đuổi theo, Thượng Quan Hiên kỳ quái, "Sao vậy?"
Mặt Tiêu Xuân Thu hơi nóng, "Không, chỉ là không ngờ được cậu biết nấu cơm rửa chén."
"Tôi làm việc này rất kỳ quái?"
"Ừ, bình thường nhìn cậu như không dính nhân gian khói lửa, cho nên thấy cậu làm, rất mới lạ."
Thượng Quan Hiên ngồi xuống cạnh Tiêu Xuân Thu, "Tôi lúc trước thật không làm những việc này."
"Vậy giờ vì sao làm?"
"Tình thế bắt buộc, cho nên làm." Thượng Quan Hiên bâng quơ.
"Tình thế bắt buộc gì?"
"Có thời gian sẽ nói cho cậu."
"Giờ không phải có thời gian sao? Mới mười giờ."
"Giờ không muốn nói."
Thượng Quan Hiên nằm xuống, gối đầu lên đùi Tiêu Xuân Thu, nhắm mắt.
"Thượng Quan Hiên, tôi không tin được."
"Không tin được cái gì?"
"Tôi chưa từng nghĩ, cậu sẽ nằm trên đùi tôi như giờ, vì sao tôi cảm thấy chúng ta tựa hồ thân mật hơn?"
"Lượng biến thành chất, có thể ngắn ngủi một giây, cũng có thể dài dòng mấy chục năm."
Tiêu Xuân Thu cúi đầu nhìn Thượng Quan Hiên lười biếng, ý niệm trước bữa cơm dâng lên.
Anh thử thăm dò hỏi: "Thượng Quan Hiên, nếu chúng ta làm, cậu có thể ở dưới không?"
Thượng Quan Hiên mở mắt, yên lặng nhìn Tiêu Xuân Thu.
Nhìn đến mặt Tiêu Xuân Thu bắt đầu đỏ lên, mới chậm rãi nói: "Cậu thế nào nghĩ việc này?"
"Nếu là có người thích mình, mình cũng không ghét, nghĩ việc này rất tự nhiên, cậu không phải muốn, vừa nãy còn một bộ thực hiện được."
"Muốn tiến thêm một bước là rất tự nhiên, tôi là hỏi cậu nghĩ thế nào nghĩ ở trên."
"Tôi nghĩ ở trên không được sao? Chúng ta đều là nam, còn có, cậu nhỏ hơn tôi."
"Tôi còn cho rằng cậu rất bảo thủ, thì ra mở vậy."
"Cái gì mở? Cũng vì cậu."
Nói vừa ra miệng, Tiêu Xuân Thu lập tức ý thức được không thích hợp, anh đẩy đầu Thượng Quan Hiên gối trên đùi ra, xoay người nằm xuống, "Đã khuya, ngủ đi."
Thượng Quan Hiên cười nhẹ, "Mới hơn mười giờ."
"Tôi thích ngủ sớm."
"Cậu không phải mười hai giờ mới ngủ? Sớm vậy, ngủ được sao?"
"Ngủ được." Tiêu Xuân Thu thô tiếng trả lời.
"Cậu đã muốn ngủ, tôi ngủ với cậu."
Thượng Quan Hiên theo đó nằm xuống, từ phía sau ôm lấy Tiêu Xuân Thu.
Khí tức ấm áp phất qua cổ, khiến Tiêu Xuân Thu nghĩ cả người tê dại.
"Uy, cậu không cho tôi ngủ sao? Đừng ôm, nóng."
"Tôi thích ôm thứ gì đó ngủ."
"Lừa ai, thích ôm thứ gì đó ngủ? Thế nào không thấy trên giường cậu có gối ôm hay gì?"
"Suỵt, tôi muốn ngủ, đừng ồn."
Tiêu Xuân Thu bực mình.
Trằn trọc một hồi, Tiêu Xuân Thu nghĩ trái tim không chịu thua kém nhảy nhót không ngừng. Thượng Quan Hiên phía sau như một lò lửa, cháy đến đầu óc anh hỗn độn, toàn thân phát nóng.
"Thượng Quan Hiên, cậu ôm có thể đừng chặt như vậy không, tôi không thể xoay ngươi, Thượng Quan Hiên, Thượng Quan——"
Tiêu Xuân Thu nhìn lại, phát hiện Thượng Quan Hiên đã ngủ.
"Không thể nào? Ngủ rồi?"
Tiêu Xuân Thu vươn tay chọt mặt Thượng Quan Hiên, không nhúc nhích.
"Ngủ thật." Tiêu Xuân Thu trở mình.
Anh cẩn thận đẩy ra cánh tay đặt bên hông của Thượng Quan Hiên, xoay người, mặt đối mặt nhìn.
Lông mi Thượng Quan Hiên dài nhỏ, đôi mắt hắc lưu ly lộ ra trầm tĩnh khép lại, khiến khuôn mặt luôn cường thế có chút nhu nhược, thần tình an tường điềm tĩnh, Tiêu Xuân Thu nhịn không được vươn tay sờ.
"Cậu mệt lắm sao? Thế nào ngủ nhanh như vậy? Vấn đề của tôi cậu vẫn chưa trả lời?"
Tiêu Xuân Thu than nhẹ, khổ não lẩm bẩm: "Cậu rốt cuộc nguyện ý để tôi ở trên không?"
Tiêu Xuân Thu gối đầu vào trong lòng Thượng Quan Hiên, Thượng Quan Hiên trong mơ tự động vươn tay ôm lấy anh.
Mơ mơ màng màng, Tiêu Xuân Thu bỗng nhiên nghĩ: vì sao cảm giác cái ôm của Thượng Quan Hiên rất quen thuộc, có thể khiến mình an tâm, hôm nay không phải lần đầu để cậu ta ôm sao, thế nào có cảm giác như vậy?
Rất khó được, Tiêu Xuân Thu trước mười giờ rưỡi đã ngủ.
...
Gió xuân lướt qua, hoa đào rơi xuống.
Một con hồ ly tuyết trắng chạy giữa rừng đào, hắn cười khanh khách cúi người, ôm tiểu hồ ly vào.
Tiểu hồ ly thân thiết liếm mặt hắn, chọc hắn nở nụ cười.
"Đi đâu chơi? Nhìn mày, người đầy bùn đất, đêm nay không cho lên giường tao ngủ."
Tiểu hồ ly ô ô thấp giọng nức nở.
Hắn lại nở nụ cười, "Về tắm cho ngươi."
Một người một hồ chậm rãi biến matt61 giữa rừng đào, một đoá hoa theo gió rơi xuống, rơi trên đất, bao phủ dấu chân nhỏ của hồ ly.