Nghe tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, Tiêu Xuân Thu có chút đứng ngồi không yên.
Người đôi khi kỳ quái như vậy, vốn Tiêu Xuân Thu không thể nào lưu ý quan hệ của hai người thân mật không, thế nhưng Huyền Diệu Khả vừa nói, anh đã có tí canh cánh trong lòng, đủ loại ý niệm không ngừng diễn sinh.
Trước mắt, Thượng Quan Hiên chỉ hôn môi, hôn mặt, trừ đó ra sẽ không có động tác tiến thêm một bước, lẽ nào cậu ấy không muốn? Hay là lực hấp dẫn của mình không đủ? Hẳn không là cậu ta thích kiểu người khí chất cổ điển ôn hoà như tranh, không thích kiểu người vội vàng xao động như mình...
Thượng Quan Hiên tắm xong đi ra, thấy Tiêu Xuân Thu co chân ngồi trên giường cúi đầu khổ tư.
Anh sững sờ một hồi, thầm nghĩ: lẽ nào tên này bị lời Huyền Diệu Khả ảnh hưởng, bắt đầu thông suốt?
Nghe tiếng, Tiêu Xuân Thu ngẩng đầu, trước không để ý, kỳ thực vóc người Thượng Quan Hiên rất tốt, hoàn mỹ rắn chắc, da thịt mạch sắc khoẻ mạnh, nhìn qua tựa hồ co dãn, rất đáng sờ, ai cũng là đàn ông, vì sao nhất định là cậu ấy làm mình, mình làm cậu ấy lại không được, hơn nữa, mình lớn hơn cậu ấy, ở trên là hẳn, thế nhưng cậu ấy nhất định không ngoan ngoãn để mình làm, lẽ nào cần bá vương ngạnh thượng cung, cường đoạt?
Thấy Tiêu Xuân Thu dùng ánh mắt so sánh "giò heo này mùi vị thế nào" từ trên xuống dưới nhìn mình, Thượng Quan Hiên nhất thời cảnh giác.
Tên này nhất định đánh chủ ý xấu, phải đề phòng.
Tiêu Xuân Thu càng nhìn càng nghĩ Thượng Quan Hiên thích hợp làm tiểu thụ hơn mình, lúc này đánh chủ ý xấu, quyết định xuất kỳ bất bị bắt lấy Thượng Quan Hiên, đảo khách thành chủ làm công quân.
Chủ ý nhất định, Tiêu Xuân Thu cười đặc biệt ôn nhu, "Thượng Quan Hiên, cậu mệt sao?"
Thượng Quan Hiên khôn khéo thế nào, liếc mắt nhìn ra Tiêu Xuân Thu đánh chủ ý quỷ gì.
Anh bất động thanh sắc, "Có chút, thế nào hỏi vậy?"
"Tới đây tôi xoa bóp cho cậu."
Thượng Quan Hiên khoé miệng lộ ra nụ cười, giấu đầu lòi đuôi.
"Được." Thượng Quan Hiên đáp ứng, duỗi bước tiểu hồ duyên dáng tới chỗ Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu nhất thời tâm hoa nộ phóng.
Phản ứng của Tiêu Xuân Thu bị Thượng Quan Hiên nhìn trong mắt, âm thầm buồn cười, vốn định chờ cậu chuẩn bị tâm lý mới ăn, thế nhưng cậu khẩn cấp vậy, tôi sẽ không khách khí.
"Thế nào đột nhiên tốt với tôi? Lương tâm phát hiện hay tâm hoài quỷ thai?" Thượng Quan Hiên cố ý hỏi.
Tiêu Xuân Thu cuống quít thu hồi thiết hỉ lộ ra, ngước mặt nói: "Hừ! Tôi chỉ là nghĩ chúng ta là người yêu, cần làm một ít chuyện người yêu sẽ làm."
Thượng Quan Hiên khom lưng, cười nhẹ bên tai Tiêu Xuân Thu, "Tỷ như?"
Tiêu Xuân Thu nghĩ lỗ tai tê rền, nhịn xuống xung động xoa nó, mặt đỏ bừng.
Không thể khí nhược, bằng không thế nào làm công?
Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Xuân Thu thẳng lưng, thô thanh nói: "Tỷ như cậu mệt, tôi bóp cho cậu."
Thượng Quan Hiên nở nụ cười, cười rất mờ ám.
Tiêu Xuân Thu bị nụ cười của Thượng Quan Hiên đầu độc hoảng hốt.
Thượng Quan Hiên ghé vào giường, hỏi: "Cần cởi đồ sao?"
Tiêu Xuân Thu rất thoả mãn, thấy Thượng Quan Hiên nhu thuận nằm sấp càng thoả mãn.
Ừ, tuy Thượng Quan Hiên hiện tại nhu thuận như mèo con, thế nhưng mèo dù sao cũng là mèo, móng vuốt rất sắc bén, trước phải trói chặt móng vuốt của nó.
Tiêu Xuân Thu một tay lén lút cầm dây lưng áo tắm, một tay đè lấy tay phải Thượng Quan Hiên.
Đột nhiên, hoa mắt, Tiêu Xuân Thu nghĩ ót rất đau, lại trừng mắt, mình và Thượng Quan Hiên đã thay đổi vị trí.