Bọn nhỏ đang trốn đều bị tiếng kêu to của Trương Tiểu Hoan, Trương Tiểu Hỉ dẫn ra, thất chuỷ bát thiệt hỏi: "Thế nào? Xảy ra chuyện gì?"
Trương Tiểu Hoan oa một tiếng khóc lớn, "Anh không thấy, không thấy! Bọn tớ đã nói, anh biết chỗ bọn tớ trốn, anh ấy đầu tiên tìm được là bọn tớ, sau đó cùng đi bắt người, thế nhưng anh không thấy, không thấy..."
Chị vừa khóc, Trương Tiểu Hỉ cũng khóc lớn, không ngừng kêu: "Anh ơi, anh ơi..."
Bọn nhỏ thoáng chốc hoảng thần, có vài cô bé nhát gan nhỏ giọng khóc theo.
Trầm Liễu tỉnh táo nhất, trầm thanh nói: "Khóc cái gì?" Trầm Liễu chỉ vào hai cô bé: "Các cậu nhanh đi gọi cô, còn lại ba hoặc bốn người thành đội, chúng ta đi tìm Tiểu An, nói không chừng Tiểu An trốn đi để chúng ta sợ!"
Người ở lúc hoảng loạn, có kẻ đứng ra chỉ huy, luôn không tự chủ nghe theo ý người kia, hai cô bé bị điểm danh lập tức nắm tay chạy đi tìm Liêu Văn Quyên.
Trầm Liễu mặt trầm như nước, khiến người cảm giác tuyệt không giống đứa bé.
Nhìn ông cụ non Trầm Liễu, Văn Tiểu Quân cảm xúc dâng trào, Trầm Liễu thật ngầu! Rất thích cậu ấy!
"Các cậu có trốn ở chỗ thấy được Tiểu An không?" Trầm Liễu hỏi.
Mọi người lắc đầu.
Có một cô bé nhỏ giọng nói: "Tôi trốn dưới cầu trượt, bên kia có thể thấy Tiểu An, thế nhưng sau đó buồn ngủ, cho nên tôi ngủ rồi."
"Trước khi ngủ có thấy Tiểu An không?"
"Tôi không biết, khi tôi thấy Tiểu An, cậu ấy đếm đến năm mươi, sau đó không biết." Cô bé bất an nói.
Gương mặt xinh đẹp tú mỹ tế mi của Trầm Liễu nhăn thành chữ xuyên, đồng thời trở nên nghiêm túc.
Văn Tiểu Quân đề nghị nói: "Chúng ta mau đi tìm, xem tìm được Tiểu An không?"
Trầm Liễu gật đầu.
Vì vậy các bé còn lại quần tam tụ ngũ vừa gọi tên Trương Tiểu An, vừa phân tán đi tìm.
Nhận được tin Trương Tiểu An mất tích, Liêu Văn Quyên cả kinh đánh rớt ly trà, nước trà đổ đầy người.
Cô không để ý lau, luống cuống tay chân vừa báo cảnh, vừa thở hổn hển nói với hai cô bé: "Các con mau đi gọi các cô khác, đừng chạy nhanh, miễn cho ngã xuống, biết chưa?"
Hai cô bé ý thức tình thế nghiêm trọng, vừa đáp lời vừa chạy đi tìm các cô khác.
Liêu Văn Quyên có chút lo sợ, lúc trước xảy ra thảm kịch Trương Tiểu Bình bị cắt đầu lưỡi, nếu Trương Tiểu An lại xảy ra chuyện, vậy nên làm thế nào? Lần này là mình thất trách, nếu như không phải mình vào uống nước mà nhìn bọn nhỏ chơi, có lẽ không xảy ra chuyện.
Liêu Văn Quyên hối hận không thôi, nếu vì mình mà dẫn tới Trương Tiểu An bị thương hoặc gì, cô thật sự khó thoát được tội, cả đời khó yên.
Hiện tại cấp bách là nhanh chóng tìm được Trương Tiểu An, hy vọng thằng bé chỉ bướng bỉnh trốn đi mà không phải...
Liêu Văn Quyên không dám nghĩ nữa, cả tiếng gọi tên Trương Tiểu An, phát rồ lao vào những bụi hoa cao nửa thân tìm người, đáng chết, bụi hoa này không việc gì sum suê vậy làm chi?
Trương Tiểu An là Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân tìm được cạnh một bụi hoa hồng.
Chạy tới gần, Liêu Văn Quyên phát hiện bọn nhỏ hoặc ngồi hoặc đứng thành vòng không rên một tiếng.
Cô cả kinh, lẽ nào Trương Tiểu An...
Liêu Văn Quyên giật lại hai đứa bé gần nhất, hai đứa bé phản xạ quay đầu nhìn cô, trên mặt lộ ra thần tình kinh hách muốn khóc lại không dám.
Liêu Văn Quyên càng hoảng hốt, vội vã nhìn Trương Tiểu An nằm trên đất.
Trương Tiểu An an tĩnh nằm đó, mắt còn cột vải, thằng bé không nhúc nhích, nhìn qua tựa hồ đang ngủ.
Trên người thằng bé sạch sẽ, không có miệng vết thương, cũng không có vết máu Liêu Văn Quyên không muốn thấy.
Liêu Văn Quyên thở dài một hơi, cô an ủi mình: Trương Tiểu An có lẽ chỉ là ngủ hoặc hôn mê.
Thế nhưng thần sắc kinh hoàng của bọn nhỏ khiến cô mơ hồ không thích hợp, cô khom lưng ôm thấy Trương Tiểu An, lay nhẹ, "Tiểu An, Tiểu An, dậy đi, Tiểu An."
Trương Tiểu Hoan và Trương Tiểu Hỉ ôm nhau run rẩy, miệng mếu máo, kêu khóc.
"Anh ơi, anh ơi..."
Thân thể Trương Tiểu An ấm áp, bộ ngực phập phồng, này khiến Liêu Văn Quyên hơi an tâm, cô vươn tay cởi mảnh vải cột trên mắt Trương Tiểu An.
Bọn nhỏ xung quanh không hẹn kinh hô, một ít cô gái quay mặt trốn phía sau cậu bé.
Liêu Văn Quyên bị hành động quái dị này doạ sợ, tay dừng giữa không trung, muốn cầm lại không dám.
Cô không giải thích hỏi: "Các con sao vậy?"
Đám hài tử xung quanh nghiêm mặt, môi phát xanh, thế nhưng không ai nói.
Liêu Văn Quyên hồ nghi, lòng có chút hoảng, cô chần chờ một hồi, vươn tay cởi mảnh vải trên mắt Trương Tiểu An.
Ngón tay vừa chạm vào mảnh vải, Liêu Văn Quyên nghĩ không thích hợp, cô bỗng nhiên nhớ tới nó không phải màu này, cô nhớ kỹ mảnh vải là màu vàng, thế nhưng hiện tại...
Mảnh vải ám hồng siết Liêu Văn Quyên khó thở, cô ngẩng đầu nhìn bọn nhỏ, bọn nhỏ nhìn cô, hai má nghẹn đỏ, tuỳ thời bật khóc.
Bọn nhỏ đều bị doạ sợ, trẻ con là mẫn cảm, khi bọn nhỏ thấy Trương Tiểu An, đã chú ý màu vải cột trên mắt Trương Tiểu An thay đổi, trẻ con hoạt bát hiếu động, lũ trẻ ở đây hầu như đều bị thương, bọn nhỏ biết màu máu, vì vậy không dám cởi mảnh vải trên mắt Trương Tiểu An.
Văn Tiểu Quân siết chặt tay Trầm Liễu, từng bước lui ra sau.
Trầm Liễu vừa theo Văn Tiểu Quân lui lại, vừa đối các bạn không biết thế nào cho phải nói: "Cô tới, chúng ta có thể về."
Bọn nhỏ thoáng chốc phục hồi tinh thần, xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu nhìn, thẳng tới khi nhìn không thấy mới thôi.
Liêu Văn Quyên không dám tuỳ tiện cởi mảnh vải, nếu thực sự như tưởng tượng, đôi mắt Trương Tiểu An... Cô nên chờ nhân viên cứu hộ tới xử lý, như vậy cơ hội phục hồi cũng lớn hơn, chỉ là không biết...
Nhân viên cứu hộ tới rất nhanh, Trương Tiểu An bị đưa đi.
Cúi đầu nhìn ôm ấp trống rỗng, Liêu Văn Quyên cực kỳ khó chịu.
Đều là lỗi của cô, nếu không phải cô bỏ đi, Trương Tiểu An sẽ không xảy ra chuyện, đều là lỗi của cô...
...
Thượng Quan Hiên và Tống Tiếu Ngự trong vòng một ngày lần thứ hai tới nhà trẻ, bọn họ thế nào cũng nghĩ không ra ngắn ngủi nửa ngày lại có một đứa bé xảy ra chuyện.
Trầm Liễu vừa thấy Thượng Quan Hiên, lập tức nhào tới ôm chặt cổ anh.
Thượng Quan Hiên không nói gì, vỗ nhẹ lưng Trầm Liễu.
Nhìn bức "phụ tử đồ" ấm áp này, Tiểu Thường và Đường Vân há to miệng hầu như không thể khép, tròng mắt rớt xuống.
Tiêu Xuân Thu phản ứng lớn nhất, hoàn toàn trợn tròn.