Huyền Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 26



Nguyệt Vũ ôm Trầm Liễu kích động chạy về phòng làm việc, như hiến vật quý tới trước mặt Huyền Huyễn oa trên sô pha đọc sách, "Tiểu Nguyệt, cậu xem! Thằng bé này thật đẹp!"

Huyền Huyễn ôm Trầm Liễu lên đùi mình, cười hỏi "Con nhà ai? Cha mẹ nó đâu? Anh thế nào ôm con nhà người ta tới đây? Bắt cóc con nít?"

Trầm Liễu trừng mắt, nghĩ hôm nay thấy rất nhiều anh và chú, chỉ có trước mắt đẹp nhất, nụ cười rất ấm áp.

"Em là con Trầm gia, gọi Trầm Liễu, cha nghỉ ngơi ở phòng bệnh, anh này không bắt cóc em, cha đã đáp ứng."

Huyền Huyễn có chút kinh ngạc thông minh lanh lợi của Trầm Liễu, "Cha em bị bệnh?"

"Không, bất quá anh Hải nói cha phải giả bệnh, bằng không không thể chơi với em."

Huyền Huyễn không biết trải qua nghe không hiểu lời Trầm Liễu, vì vậy Nguyệt Vũ giản lược lặp lại một lần.

"Uổng anh làm bác sĩ, thằng bé còn bệnh, thế nào ôm tới đây?"

Nguyệt Vũ gãi đầu, hơi áy náy nói: "Chỉ nghĩ để cậu thấy nó, đã quên."

Trầm Liễu cau mũi, lẩm bẩm: "Em hết bệnh rồi."

Huyền Huyễn nở nụ cười, điểm mũi thằng bé, "Tiểu quỷ linh tinh, đã muốn đi chơi."

"Quỷ linh tinh?" Trầm Liễu lần đầu nghe có người gọi mình như vậy, "Có ý gì?"

"Là có chút giảo hoạt, có chút thông minh, ý đồ xấu nhiều."

Trầm Liễu lắc đầu, đắc ý nói: "Không đúng, em không phải tiểu quỷ linh tinh, anh Hải mới phải."

"Anh Hải là người lớn, không thể tính là tiểu quỷ linh tinh."

"Tiểu quỷ linh tinh là chỉ con nít?" Trầm Liễu ngây thơ hỏi.

"Đúng vậy."

"Thế nhưng em không nhiều ý đồ xấu, anh Hải thường nói em dễ lừa hơn Tiểu Quân." Trầm Liễu bĩu môi nói, "Nói như em ngốc hơn Tiểu Quân, cha thường khen em thông minh!"

Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ không khỏi bật cười, đồng ngôn đồng ngữ của trẻ con thật có ý tứ.

...

Hai đứa con trai liên tiếp gặp nạn, khiến thể xác và tinh thần Trương Nhạc và Quách Lỵ uể oải.

Trương Tiểu Hoan và Trương Tiểu Hi vì không được cha mẹ quan tâm, không ngừng ầm ĩ, hy vọng có thể hấp dẫn lực chú ý cha mẹ.

Trương Nhạc vốn tâm tình không tốt, bị hai chị em quậy thành vậy, càng thêm tâm phiền ý táo, ngữ khí không tự giác tăng nặng: "Quậy cái gì, còn quậy bỏ luôn hai đứa."

Trương Tiểu Hoan và Trương Tiểu Hỉ bị doạ, ngậm nước mắt không dám khóc.

Quách Lỵ ôm hai chị em, không hài lòng nói: "Hai đứa nó còn nhỏ, anh lớn tiếng vậy làm gì?"

Trương Nhạc đỡ trán, "Xin lỗi, anh không nên phát giận với các con."

Quách Lỵ thở dài một hơi, "Em biết, anh mệt mỏi."

Liêu Văn Quyên đứng cạnh chủ động nói: "Tôi thấy chị em Tiểu Hoan cũng mệt, không bằng tôi dẫn bọn nhỏ tới sát vách nghỉ ngơi."

Vì phương tiện chiếu cố hai đứa con trai, Trương Nhạc và Quách Lỵ cố ý đặt hai phòng bệnh, hai vợ chồng thay phiên qua đêm ở bệnh viện.

"Vậy phiền cô."

"Không phiền." Thế nên Liêu Văn Quyên dẫn chị em Trương Tiểu Hỉ ra ngoài.

"Em về lấy quần áo, anh không phải có việc gấp sao, đêm nay em và chị em Tiểu Hoan ở lại bệnh viện, miễn cho hai đứa nó quấy rầy anh." Quách Lỵ nói.

"Cũng được, vậy chờ em đem đồ tới anh đi."

"Ừ."

Đám người Thượng Quan Hiên vốn định hỏi khẩu cung vợ chồng Trương Nhạc, thế nhưng vấp phải trắc trở.

Trương Nhạc vừa hay bọn họ là cảnh sát, lập tức đuổi người, "Tôi không có gì để nói, vợ chồng chúng tôi chưa từng kết thù kết oán, cho nên không phải kẻ thù làm, nhất định là biến thái tâm lý vặn vẹo không nhìn được bảo bối chúng tôi đáng yêu vậy, mới làm ra việc tàn nhẫn này, các anh thay vì dùng thời gian hỏi những khẩu cung vô dụng, không bằng nghĩ cách tróc nã phạm nhân, tôi biết, ác ma kia nhất định nhìn trúng bảo bối của tôi, tôi không muốn con gái bị độc thủ."

Trương Nhạc không phối hợp, đám người Thượng Quan Hiên cũng không thể cứng rắn, không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha ý niệm từ vợ chồng Trương Nhạc tìm ra đầu mối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.